Theo khí trời từ từ ấm dần lên, mùa hạ đã đến, kỳ thi đại học cũng bắt đầu.
Thi xong môn cuối cùng, từng người đi ra khỏi địa điểm thi, Hà Tống và Phương Tử Cách tạm biệt người nhà đang đứng chờ, chui vào McDonald’s gần nhất. Mua hai cây kem, vừa ăn vừa tản bộ.
Một là học bá đầy tự tin, một là học tra đầy bình tĩnh, cho nên hai người trước khi thi không thấy căng thẳng gì, thi xong cũng chả phấn khởi gì mấy.
“Bảo bối nhi, tối về nhà thu thập một chút.”
Nghe nói như thế, đôi mắt của Phương Tử Cách lóe sáng: “Đi đâu vậy?”
“Anh tôi nói tôi đã thi xong nên muốn chúc mừng một chút, đi làng du lịch. Cả nhà bọn họ mang theo bà nội, tôi mang em theo.”
“Khi nào thì đi? Ngày hôm nay đi luôn hả?” Phương Tử Cách suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
“Gấp cái gì, sáng mai tôi đón em.”
Lông mi dài chớp chớ nhìn hắn: “…Buổi tối em qua nhà anh… Được không?”
Hà Tống ăn xong cây kem vo giấy ném vào thùng rác: “Cũng đừng buổi tối, hiện tại đi luôn.”
Tiến vào nhà Hà Tống, mới bước vào phòng ngủ, hai người đã lao vào nhau hôn môi kịch liệt.
Cũng không kịp đi tới bên giường, Hà Tống đã đè Phương Tử Cách lên cửa rồi lột sạch quần áo của cậu.
Trò vui khởi động đặc biệt vội vã, hai bên đều khát khao như thú hoang đã rất lâu rồi chưa được ăn thịt, không kịp chờ đợi mà muốn nuốt chửng đối phương ngay lập tức.
“Ừm… Lão công!”
Mặc dù là hôn môi, nhưng mà càng giống như là gặm cắn hơn.
Hà Tống cắn môi dưới của cậu, không nhẹ không nặng cắn một cái. Phương Tử Cách cũng học theo răm rắp mà đi cắn đầu lưỡi của hắn, cắn sao trong làm Hà Tông “ưm” một tiếng.
“Tiểu biến thái, có phải cưng muốn cắn chết lão công không, hả?”
Hà Tống mạnh mẽ bấm một cái lên mông nhỏ của cậu, Phương Tử Cách giống như làm nũng mà “Hừ hừ”.
“Còn ‘ừm’?”
Ôm lấy chiếc eo bóng loáng của Phương Tử Cách, Hà Tống nâng đầu cậu lên rồi hôn xuống, không lưu cho cậu một con đường nào để cắn mình nữa. Chân dài khẽ tiến vào giữa hai chân cậu, thân dưới của Phương Tử Cách dán vào hắn thật chặc rồi cọ cọ.
Bàn tay đặt ở eo đi xuống, ở giữa hai cánh mông tìm được cái động nhỏ, thuần thục nhét ngón tay đi vào thăm dò.
“Ưm…?!”
Phương Tử Cách được hắn hôn mà mê đắm hỗn loạn, hậu huyệt lại được ngón tay đùa giỡn nên lập tức chảy nước ra, thân thể trơn mềm giống như rắn mà vặn vẹo khó chịu trong ***g ngực Hà Tống.
“Bảo bối nhi, cả hai cái miệng nhỏ đều ướt hết rồi.” Hà Tống nhìn Phương Tử Cách thè lưỡi ra liếm, hận không thể bắn vào trong miệng cậu ngay lập tức: “Lão công đút cái nào đây?”
“Đều phải…!” Phương Tử Cách đã đưa bàn tay tiến vào đũng quần của hắn: “Trước tiên… Mặt trên, rồi xuống dưới…!”
“Tham lam.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Hà Tống lại không ngăn cản.
Phương Tử Cách cởi quần hắn ra, lột quần lót xuống, ngay lập tức ngồi xổm xuống ngậm lấy côn thịt bán cứng trước mặt mình vào miệng.
Hà Tống từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu phun ra nuốt vào cái côn thịt của mình, cái miệng nhỏ nỗ lực bao vây liếm hút. Dù sao cũng quá thô quá lớn, kích thích cậu liên tục phân bố ra nướt bọt, dọc theo môi dưới nhỏ giọt xuống đất.
Ngón tay mảnh khảnh bao vây lấy gốc rễ côn thịt, Phương Tử Cách ngay cả bao tinh hoàn cũng không buông tha, từ dưới liếm dần dần lên trên, lại ngậm đầu đỉnh vào dùng đầu lưỡi gãy gãy.
Một bàn tay khác lại lặng lẽ mò xuống dưới, một lúc xoa côn thịt, một hồi lại đào móc *** huyệt.
Sao Hà Tống có thể chịu đựng được nữa.
Bàn tay to đè đỉnh đầu cậu lại, Phương Tử Cách vẫn còn đang ngậm lấy đầu đỉnh của hắn, đôi mắt ngập nước như hiện ra một cái dấu hỏi.
“Tiểu *** đãng đứng lên, lão công muốn làm miệng phía dưới của cưng!”
Hà Tống mạnh mẽ đã trở về rồi!
Hai chân Phương Tử Cách kẹp lấy eo Hà Tống, bị cái côn thịt kia của hắn ghim lên cửa.
“A…! A…! A…! Lão công…! Lão công…!”
Hà Tống nâng cái mông của cậu lên, động thân dưới một cái, tiến công mãnh liệt vào cái *** huyệt mềm mại kia.
Vừa ẩm ướt lại vừa chặt chẽ, hút cho Hà Tống cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Mạnh thật… Lão công… Thật mạnh …!”
Mỗi một lần bị đâm đến nơi sâu xa, thân thể Phương Tử Cách lại tự động vắt côn thịt một cái. Cái côn thịt kia ma sát vách tràng mang tới khoái cảm vô hạn, làm cho cậu quả thực không muốn thả nó rời đi.
Ôm lấy cái cổ của Hà Tống, Phương Tử Cách tùy ý để hắn đâm xuyên mình.
Cây gậy lớn nóng bỏng rất nhanh chóng đã mở rộng tiểu *** huyệt của cậu, bên trong cái mông tựa như có lửa vừa nóng vừa sảng khoái, khoái cảm hội tụ đến bụng dưới, làm cho côn thịt nhỏ của cậu phồng lớn nảy nảy lên.
Cậu buông một tay ra một xoa phân thân của mình, Hà Tống đột nhiên lại hạ thấp người xuống, làm cậu sợ đến nỗi tưởng mình cũng bị ngã xuống đất.
“Ưm ——! Lão công ——!”
Khóe miệng Hà Tống cong lên một cái: “Ôm lão công, đừng sờ loạn, không ngoan sẽ không đâm!”
“Ưm ưm ưm không sờ soạng…! Lão công em muốn ngã xuống …!”
Hà Tống lại ôm cậu lên: “Ngã cái gì, cây gậy của lão công không phải đang đâm cho cưng đứng lên lại sao?”
Lần này thật đúng là “Đâm đứng lên lại”.
Hà Tống chơi đến nghiện. Không nâng eo và cái mông nữa, thay đổi ôm lấy vai.
Bất đồng điểm tựa, làm hại tứ chi của Phương Tử Cách phải quấn chặt lên người hắn, nếu không liền có cảm giác mình sẽ bị rơi xuống.
Hạ thân Hà Tống đẩy cậu lên, một rút ra liền bị cân nặng của mình đè xuống, Phương Tử Cách lập tức không còn sức lực nào.
“Lão công…! Lão công…! Muốn ngã xuống, muốn ngã xuống …!”
Phương Tử Cách bị hắn mài đến nỗi lên tiếng xin tha, lúc này Hà Tống mới chịu đỡ lấy cạu, lại phát lực đâm xuyên.
Nhận được cồn kích không nghỉ ngơi chút nào, Phương Tử Cách rốt cụộc cũng trong khoái cảm mà bắn ra ngoài.
Tiểu côn thịt co giật phun ra dịch thể trắng đục, rơi lên trên bụng cậu.
Nhìn thấy cậu bắn, Hà Tống càng ngày càng tàn nhẫn mà đâm cái mông của cậu,ngay cả cánh cửa cũng bị đụng mà phát ra tiếng kẽo kẹt.
Lại đâm sâu vào một lần nữa, Hà Tống mới chịu bắn dịch thể vào trong cơ thể của cậu.
Đem mặt vùi vào trong hõm vai Phương Tử Cách thở dốc, Phương Tử Cách cảm nhận được hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của hắn, thỏa mãn mà ôm chặt hắn vào trong cánh tay của mình.
Hà Tống cũng không lấy ra, ôm Phương Tử Cách dựa vào cửa tiếp tục hôn một lúc, mới chuyển lên giường.
Nằm uỵch xuống giường, Phương Tử Cách thuận thế ngồi trên người hắn, hơi nhấc mông một chút, côn thịt mềm nhũn đã trượt ra khỏi *** huyệt của mình.
Phương Tử Cách nằm úp sấp ở trên người hắn thở hổn hển một hồi, chợt nhớ tới cái gì đó, đẩy đẩy cánh tay hỏi:
“Bà nội… Bà nội có thể nghe thấy hay không?!”
Bà nội không ở nhà cũ nữa mà đã chuyển đến ở cùng với Hà Tống, đôi bên đều có thể chăm sóc lẫn nhau.
Âm thanh làm tình lúc nãy cũng không nhỏ, ngày hôm nay cũng không có kịch hát để che giấu nữa!
Hà Tống không nhịn được mà xì xì cười ra tiếng: “Giờ em mới nhớ đến à, muốn nghe thấy gì thì đã nghe thấy được hết rồi.”
“Không… Sẽ không..”
Khuôn mặt nhỏ của Phương Tử Cách trở nên đỏ ửng. Ở trước mặt Hà Tống cậu phát tao *** loạn thế nào cũng được, thể nhưng khiến cho người ta phát hiện lại là chuyện khác.
Hai tay Hà Tống nắm lấy mông cậu: “Yên tâm đi, bà nội không ở nhà. Nếu không cũng không dám mang em về, dù sao tôi cũng biết bảo bối nhi của tôi muốn được làm đến sảng khoái mà.”
Hà bà nội cố tình đừng ngoài phòng thi chờ cháu trai thi môn cuối cùng, vừa thi xong đã bị Hà Cao đón đi, ngày mai cùng xuất phát với gia đình hắn.
“Đáng ghét…!” Phương Tử Cách yên tâm, lại một lần nữa nằm xuống.
Hà Tống nghiêng người đè cậu lại: “Bảo bối nhi, tối nay em cũng đừng nghĩ có thể được mặc quần áo!”
Hà Tống từ trước đến giờ nói được là làm được.
Phương Tử Cách bị hắn làm đến quá nửa đêm, khóc lóc xin tha mới để cho cậu ngủ mấy tiếng. Sáng sớm chạy về nhà vội vàng thu thập quần áo, rồi nhanh chóng đến nơi xuất phát.
Đại khái là mất khoảng 3 tiếng đi đường, không xa không gần, Phương Tử Cách ở trong xe ngủ một lúc, dưỡng cho tinh thần tốt lên một chút đã được đổi sang ngồi phía sau môtô của Hà Tống.
Ỷ vào trên đường xe ít, không mang mũ bảo hiểm, hai người một đường được gió thổi bay thích gần chết rồi.
Phụ cận làng du lịch này không phải là biển, mà là sông.
Sau khi thi đại học, người mang con cháu đến đây vui chơi giải trí cũng không ít, Hà Cao cố ý chọn phòng ở ở nơi an tĩnh. Sau khi chia phòng xong lại mang đồ ra chuẩn bị đi bơi.
Phương Tử Cách mặt đầy tội nghiệp mà mang theo quần bơi mới tinh của mình: “Lão công, em không biết bơi.”
Hà Tống véo mặt cậu một cái: “Lão công dạy cưng, sợ cái gì, chìm tới đáy lão công sẽ làm nhân viên cứu hộ của cưng.”
Làm nhân viên cứu hộ cái rắm.
Hà Tống nhìn cậu quạt quạt trong nước mấy lần liền không đành lòng, mướn một cái tấm lót để cho cậu thư thư thái thái nằm tắm nắng. Chính mình lôi kéo một tấm qua, thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý đến liền nhanh chóng cúi người cùng cậu cắn môi mấy cái.
Buổi trưa tùy tiện ăn ở một nhà hàng gần làng du lịch, buổi tối Hà Cao liền đem vĩ nướng ra đòi nướng đồ ăn.
Ba của Hà Cao câu cá cả một buổi trưa, thu hoạch khá dồi dào. Còn có trước buổi tối trước khi đi một ngày, mẹ Hà Cao và bà nội Hà Tống cũng ướp thịt, cánh gà, rau dưa chất đầy một tủ lạnh nhỏ.
Phương Tử Cách muốn giúp mọi người một chút, nhưng nhanh chóng bị ba mẹ Hà Cao đẩy qua một bên.
“Tiểu Phương không nên động thủ, bé ngoan phải chờ ăn!”
Có lẽ là do con cháu trong nhà chả có đứa nào học hành nên thân, vả lại còn chuyện cậu đã giúp họ tìm Hà Tống về, cho nên người lớn Hà gia đối với học bá Phương Tử Cách cũng đặc biệt thương yêu.
Hà Tống nhìn thấy liền cười hắc hắc, nói cậu đi qua bồi bà nội. Phương Tử Cách không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, đến chỗ bà nội lặt rau với bà.
Tay nghề Hà Tống trước sau như một, cho dù đã lâu không nấu cũng không mất trình độ. Phương Tử Cách no đến mức bụng nhỏ tròn xoe, lết từng bước một trở về phòng ở.
Ngày hôm sau Hà Tống đã dùng câu nói “Ngày đầu tiên chơi quá mệt mỏi nên ngày hôm nay phài nghỉ ngơi một chút” làm lý do, rồi nhốt cậu cả ngày trong phòng không cho đi ra ngoài.
Lật cậu ra làm tình so với ngày đầu tiên chơi đùa còn mệt hơn.