Thuốc Nổ nhíu mày.
Trong những tưởng tượng hoang đường nhất của cậu, cậu cũng không thể ngờ được người này lại có phản ứng như vậy khi cả hai gặp mặt. Thuốc Nổ bước tới phía trước:
“Cậu đang sợ hãi điều gì?”
Thân hình của người kia càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn, Thuốc Nổ tiếp tục lên tiếng:
“Tôi không hiểu, một kẻ mạnh mẽ như cậu…”
Đột ngột tròng mắt của Thuốc Nổ trắng dã, đầu ngẩng lên cao. Rất khó để miêu tả dáng vẻ của đôi mắt này. Âm u, chết chóc và không có cảm xúc chỉ là những từ ngữ đơn thuần nhất. Từ trong miệng cậu phát ra một âm thanh đường đột đầy xa lạ:
“Im đi!”
Năm giây sau, Thuốc Nổ trở lại bình thường, cậu chống hai tay trên mặt đất, thở hồng hộc.
Ở phía đối diện, người kia đang bụm miệng, hộc ra từng đám máu lớn. Có điều, nó không ngăn được từng dòng, từng dòng chảy màu đỏ thấm đẫm cánh tay mặt của y.
“Chẳng lẽ đây là thứ cậu không dám đối diện sao?”
“Câm miệng lại!”
Mắt Thuốc Nổ lại một lần nữa chuyển sang trắng dã. Tuy nhiên khác với lần trước, cậu chỉ cần lắc mạnh đầu một cái, đôi đồng tử đã trở lại, ngoài cảm giác hơi choáng váng thì không có gì bất thường. Ngược lại, tình trạng của người kia càng lúc càng tệ. Thuốc Nổ thậm chí lo lắng cứ với tốc độ này y sẽ chảy máu tới chết mất.
Thuốc Nổ đành phải lùi lại ra xa, đưa hai tay không có vũ khí ra phía trước từ tốn nói:
“Được rồi, cậu bình tĩnh. Tôi chỉ muốn nói chuyện.”
Xem như cách tiếp cận này đã phần nào làm dịu bớt sự căng thẳng của đối phương. Thuốc Nổ kiếm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống. Sau một lúc thì người kia đã ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đến tận bây giờ, Thuốc Nổ vẫn không thể liên hệ được gương mặt già đét đầy vết sẹo nơi này với gương mặt thanh niên lờ đờ vô cảm, cậu đã từng nhìn thấy trong quá khứ, ở bên ngoài con tàu vũ trụ tại điểm Lagrange giữa ba thiên thể.
“Cậu biết đấy, sức mạnh không phải là thước đo chính xác để đánh giá giá trị của một con người.”
“Anh thì biết cái quái quỷ gì? Tôi không muốn nghe.”
Thuốc Nổ lắc đầu:
“Được rồi, tôi tìm cậu vất vả như vậy cũng chẳng phải để dạy đời cho cậu phải sống thế này hay thế khác. Nói cho tôi biết đi, ngày đó cậu đã thấy gì ở trên hành tinh bí ẩn nằm giữa ba thiên thể?”
“Tôi đã cảnh cáo các người một lần. Ở nơi đó, không có gì khác ngoài cái chết. Người Namuh các người là bọn ngu dốt hay sao mà cứ tò mò đâm đầu vào như vậy? Trí tò mò đó sẽ hủy diệt toàn bộ Namuh này.”
Thuốc Nổ nhíu mày:
“Kể cả nói ra cũng sẽ gây hậu quả sao?”
“Anh thì biết cái gì về định mệnh kia chứ. Dòng chảy đó, nó vô cùng đáng sợ. Chỉ một chút thay đổi nhỏ nhất mà thôi, thế giới sẽ đổi khác vĩnh viễn. Một người đàn bà ngu ngốc mở ra một chiếc hộp không nên mở, một kẻ phàm trần nghe được những lời không nên nghe về định mệnh của mình, một tên điên muốn vùng vẫy cứu số phận của một vũ trụ không thể cứu vãn. Tất cả làm lệch đi dòng chảy của định mệnh.”
Y cố gắng khịt mạnh mũi cho những cục máu bầm chảy ra vừa rít lên khe khẽ:
“Định mệnh là trật tự, là hướng đi tối cao, hiệu quả nhất và tốt đẹp nhất mà tạo hóa đã mặc định từ ban đầu. Ta không nên và không thể thay đổi nó. Khi con người cố gắng thay đổi một thứ tuyệt đối hoàn hảo, xác suất để tạo ra thứ không hoàn hảo là 100%.”
“Cậu nói chuyện rất giống như một người mà tôi quen biết đấy.”
Kẻ vô danh nhướng mày, từ chối trả lời câu hỏi này. Thuốc Nổ đành phải quay lại chủ đề:
“Tôi không cần biết những gì đã thực sự xảy ra. Nhưng ít nhất hãy cho tôi biết điều đó…Ít nhất hãy cho tôi biết, bằng cái cách quái quỷ nào mà hắn – tên nhà khoa học điên của Ángelos. Bằng cách nào mà hắn có thể giết chết được một vị thần?”
“Ngu ngốc!” – Kẻ vô danh hét lên.
“Chúng ta không có chuyện gì để nói ở đây nữa cả.”
Y đứng lên, hướng về phía cánh cửa số 7 mà bước tới. Thuốc Nổ cũng cất bước theo:
“Lẽ nào cậu chấp nhận định mệnh này? Lẽ nào nó là điều tốt đẹp nhất, hướng đi có lợi cho tất cả mà cậu đã nhắc tới?”
“Tôi không hiểu anh đang nói tới điều gì!”
“Cậu đừng giả ngu với tôi.”
Thuốc Nổ lật giở áo của kẻ vô danh lên. Cơ thể của y không chỉ gầy gò và ốm yếu như người sắp chết mà chính giữa vùng khoang bụng của y còn có một thứ khủng khiếp hơn nữa.
Đó chính là một chiếc vòng Lethe được xỏ vào vị trí phía trên rốn khoảng nửa tấc. Nhìn cái cách nó ăn cả vào trong da thịt thì cũng biết, nó không phải mới được ai đó bỏ vào gần đây, mà đã tồn tại ở trên bụng y từ rất, rất lâu về trước rồi, thậm chí là có khả năng từ lúc y mới được sinh ra đời. Chiếc vòng khiến cho bụng của y co lại tới mức quái dị, hoàn toàn không giống bụng của loài người mà thoạt nhìn như một cái mannequin phiên bản lỗi.
Y giận dữ tới tím cả mặt quay lại hằn học:
“Đã từng có ai đó bảo rằng anh quá mức phiền phức hay chưa? Đáng lẽ ra tôi phải giết anh và hai đứa nhỏ kia ngay khi thấy các người tiếp cận ba thiên thể đó mới phải. Vậy mà tôi đã từng nghĩ rằng, thời gian chính là tấm vé bảo hiểm an toàn nhất cho nơi đó thoát khỏi ánh mắt soi mói chết tiệt của mọi tên Namuh.”
“Cậu đã không giết chúng tôi. Đó là định mệnh. Tôi tìm được cậu ở nơi này. Đó là định mệnh. Cậu nói cho tôi biết tất cả. Tôi sẽ đem lại cho cậu tự do đích thực trong tương lai. Đó cũng là định mệnh.”
Kẻ vô danh cười khẩy:
“Một kẻ phàm nhân nói về định mệnh kia đấy?”
“Vậy định mệnh cậu thấy được là bị nhốt ở nơi quỷ quái này và bị đám lính Quân Đoàn kia đem ra làm trò tiêu khiển mua vui? Đó mà gọi là định mệnh sao?”
“Im đi, anh chẳng biết gì cả.”
“Nếu cậu cho là tôi không biết, hãy nói cho tôi nghe đi.”
“Anh phiền phức quá.”
“Làm cách nào để giết chết một vị thần?”
“Chuyện đó không quan trọng nữa rồi.”
“Nếu chuyện đó không quan trọng thì thứ gì quan trọng?”
“Anh im đi!”
“Nói cho tôi biết đi, thứ gì quan trọng?”
“Làm ơn im đi!”
“Tôi…”
“Là chiến tranh!”
Kẻ vô danh hét lớn. Thuốc Nổ đứng sững lại kinh ngạc.
“Là chiến tranh anh có hiểu không? Cái kẻ đó, cái kẻ mà những tên phàm nhân ngu ngốc ở Namuh này luôn gọi một cách khinh bỉ là tên nhà khoa học điên của Ángelos ngay từ đầu đã không hề tồn tại. Kẻ sát thần ấy chính là loài người! Ngay từ đầu đã là loài người! Loài sinh vật đáng ghê tởm. Anh biết điều đó nghĩa là gì không? Đó là lời tuyên chiến. Lời tuyên chiến của loài người gửi tới các vị thần!”
Trần của gian phòng đột nhiên rung động, cát bụi rơi xuống mịt mù. Thuốc Nổ và kẻ vô danh còn chưa kịp hiểu bất cứ chuyện gì xảy ra thì một cảm giác vô cùng quen thuộc ập đến. Đây chính là cảm giác bị Peaky cưỡng ép đăng xuất ra khỏi Tưởng Giới.
Khi Thuốc Nổ bước ra khỏi buồng huấn luyện thì doanh trại Stratonas đã náo loạn thành một đoàn. Binh lính thuộc đủ mọi loại đơn vị đang giành đường nhau mà chạy. Thuốc Nổ quay đầu lại, thấy không phải tất cả người của Quân Đoàn đều hoảng loạn như vậy mà vẫn có một số rất nhỏ có thời gian vây quanh kẻ vô danh.
Dẫn đầu trong đám người này là Ve Sầu. Chẳng biết bọn họ đang cay cú điều gì mà vây kẻ vô danh lại, sau vài lời nói thì bắt đầu đánh ngã y xuống đất, sau đó thi nhau dùng chân đạp vào cơ thể gầy gò ốm yếu của y. Bản thân y thì cong mình lại như con tôm, hoàn toàn không có ý định phản kháng.
Những tiếng động ồn ào xung quanh doanh trại khiến cho Thuốc Nổ chẳng nghe rõ được mấy câu đối thoại của bọn họ. Tuy nhiên, ai là kẻ gây sự ở đây thì dù là người mù cũng có thể nhìn ra được. Thuốc Nổ đang định xông tới can thiệp, đột ngột một bàn tay rắn chắc đặt lên vai cậu:
“Chà, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”
Thuốc Nổ chẳng cần quay đầu lại cũng nhận ra giọng nói này là của ai. Kẻ luôn xung phong ở tuyến đầu trên tiền tuyến, được mệnh danh là “Tấm Khiên của Namuh” – chỉ huy Mirage Spacehopper thuộc Quân Đoàn. Động tác trì hoãn của anh ta đã khiến cho Thuốc Nổ mất tập trung trong khoảnh khắc. Khi sự chú ý của cậu trở lại, không biết kẻ vô danh đã lủi mất từ lúc nào.
Cậu cũng thở phào trả lời Mirage Spacehopper:
“Chỉ e rằng không phải.”
Anh ta cất tiếng cười ha hả:
“Trực giác cũng nhạy bén nhỉ. Đúng vậy, tôi đã chờ cậu trên Stratonas được mấy ngày rồi. Nghe nói cậu đang tìm một người nào đó gợi cho tôi khá nhiều hứng thú. Chỉ tiếc là có vẻ như cậu vẫn chưa gặp được người đó. Chà! Hoặc giả như có thể kẻ cậu cần gặp mặt chính là kẻ vừa bước ra khỏi buồng huấn luyện kia chăng?”
Mirage Spacehopper cố gắng nhìn ra những thay đổi nhỏ nhất ở trên khuôn mặt của Thuốc Nổ. Chỉ đáng tiếc là đã làm anh ta phải thất vọng rồi. Khuôn mặt Thuốc Nổ vẫn trơ trơ ra đó, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là bị lời nói ảnh hưởng cả. Mặc dù thế, trong bụng cậu vẫn đang không ngừng nguyền rủa:
“Đúng là không thể tin lũ làm nghề giải trí. Nhiều chuyện kinh khủng!”
Cậu hỏi ngược lại:
“Anh cố ý tìm tôi?”
“Ngược lại, cậu đã vô tình tiến vào trong giữa một cuộc chiến rồi đấy.”
Mirage Spacehopper chỉ tay về phía đằng sau lưng Thuốc Nổ. Khi cậu quay lại và ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là một cảnh tượng sử thi kỳ vĩ. Hàng trăm con Quái Thú Vũ Trụ khổng lồ đang áp sát Vách Tường, liên tục sử dụng những cẳng chân to bản của chúng cào cấu lên trên bức Vách. Đáp lại, bức Vách liên tiếp phát ra những quầng sáng bảo vệ, rõ ràng là sử dụng năng lượng để triệt tiêu động lượng của đối phương.
Đối với Thuốc Nổ mà nói, quy mô của đợt tấn công này vô cùng khủng bố. Mỗi con Quái Thú Vũ Trụ có chiều dài gấp đôi so với một tàu Mẫu Hạm của Liên Bang. Ngay cả ở trong thời điểm leo thang nhất của Tinh Chiến, tổng số tàu Mẫu Hạm của các phe tham gia cộng lại cũng chỉ khoảng trên dưới năm mươi chiếc. Trong khi ở đây chiếm ngợp tầm mắt chỉ rặt là lớp da sần sùi của lũ Quái Thú này.
Rõ ràng người Namuh chẳng thể chiến thắng chỉ bằng cách phòng ngự thụ động. Từ trên loa phóng thanh vang lên tiếng la lớn của Mehmed:
“Các đơn vị pháo tự hành vào vị trí!”
Tứ phía của doanh trại mọc lên hàng loạt những cột tháp pháo kỳ vĩ. Chúng được cấu tạo từ một hình khối kim loại tròn trịa với nòng pháo dài đến trên dưới 30m. Nói thật là Thuốc Nổ còn chưa từng được thấy nòng pháo nào có kích thước khủng bố tới như vậy. Song so với bọn Quái Thú Vũ Trụ trông vẫn như là châu chấu đá voi.
“Khai hỏa!”
Một loạt đạn pháo dồn dập bắn ra. Chúng bỏ qua hoàn toàn sự tồn tại của Vách Tường, cứ như ở đó vốn chẳng có thứ gì, mà lao thẳng vào thân thể của những con Quái Thú Vũ Trụ kích động nhất, bùng lên từng đợt ánh nổ chói lòa.
“Xem ra Vách Tường là một kiểu giáp một chiều vô cùng tân tiến!” – Thuốc Nổ tự nhủ, hoàn toàn không hiểu được nguyên lý vận hành của thứ này.
“Tiếp tục bắn!”
Từ biểu hiện của lũ Quái Thú man rợ ngoài kia, những đòn tấn công của bọn họ không phải là không có hiệu quả gì. Chỉ là chúng hết sức hạn chế. Mirage Spacehopper đang đứng bên cạnh Thuốc Nổ, nói vào điện đàm:
“Năng lượng của Vách Tường không chịu nổi được bao lâu nữa đâu. Chúng ta phải cầm cự được cho tới khi các hạm đội vũ trụ đang càn quét dọc theo bờ của Vách Tường tiến tới được nơi đây.”
Chỉ một lát, từ trên loa tổng chỉ huy của doanh trại vang lên lệnh mới:
“Chuyển sang đội hình phòng thủ chủ động. Sẵn sàng giao chiến! Đội 9, đội 24, ưu tiên bó vào hỗ trợ khu vực trung tâm. Các đội khác điều chỉnh tương ứng!”
Không cần nghe sự thay đổi trong khẩu lệnh, Thuốc Nổ cũng nhận thấy tình hình bây giờ nguy cấp như thế nào. Những con Quái Thú Vũ Trụ đang không ngừng khạc nhổ ra từng bãi “nước bọt” có màu xanh lè gớm ghiếc. Khi chúng va chạm với Vách Tường, nó chớp sáng lên liên tục không ngừng nghỉ, rõ ràng là phải tiêu hao rất lớn năng lượng để có thể bảo vệ độ ổn định của kiến trúc.
Từ bên trong của trại Stratonas, hằng hà sa số những chiếc cầu cảng bề rộng tới vài chục mét, được đẩy vượt xuyên qua Vách Tường, nhô hẳn ra không gian phía bên ngoài. Từ trên đó, những chiến binh của Quân Đoàn mặc trang phục bảo hộ vũ trụ cơ bản tràn ra, bắt đầu chiến đấu giáp lá cả với lũ Quái Thú Vũ Trụ. Không ít trong số họ sở hữu những khả năng hay trang bị cho phép tính cơ động vượt xa ra khỏi vị trí các cầu cảng.
Những con Quái Thú Vũ Trụ ngay sát các vị trí này lập tức ăn no đòn từ vô số vũ khí khoa học công nghệ cao, ma pháp, kỹ năng chủng tộc được người Namuh phóng về phía bọn chúng. Đáp trả lại chúng liên tiếp sử dụng nước bọt, cẳng chân, thậm chí là toàn bộ sức nặng của cơ thể để tấn công lại những người lính của Quân Đoàn.
“Tới rồi!” – Mirage Spacehopper lẩm bẩm.
Từ bên trong những con Quái Thú Vũ Trụ, hàng loạt những kẻ nhỏ bé hơn trào ra ngoài. Cơ thể chúng trong suốt, bên trong là một đống xanh xanh, tím tím, đặc trưng bởi một cái đuôi ở phía đằng sau. Thuốc Nổ không thể không liên tưởng đám sinh vật kỳ dị này với những con trùng roi.
Chúng có số lượng vô cùng đông đảo, cứ như bất tử vậy. Dù là đạn pháo, lửa, nước, ánh sáng, chất độc sinh hóa học,… bắn vào chúng chỉ khiến cho chúng bị chậm lại thôi chứ không thể tiêu diệt hoàn toàn. Thuốc Nổ dựa vào lời của đám lính đang đứng nhìn xung quanh thì phán đoán, người Namuh gọi loài sinh vật này là Ký Sinh Trùng.
Sự xuất hiện của Ký Sinh Trùng đã khiến cho chênh lệch của hai bên bị kéo ngược về phía loài Quái Thú Vũ Trụ. Quân Đoàn của Namuh hi sinh vô số kể trong khi hiệu quả của việc ngăn cản đối phương của họ giảm dần đều theo thời gian.
“Có vẻ không đáng nhỉ?”
“Tùy quan điểm mỗi người thôi. Cậu đừng quên ở Namuh này, năng lượng quý hơn mạng người!”
Thuốc Nổ đột nhiên ngẩn người, lia mắt về phía trên cao của chiến trường. Tại nơi đó, một con Quái Thú Vũ Trụ hoàn toàn không hề ham hố tham chiến như những con khác mà đang há rộng miệng, nằm lơ lửng trong không gian. Có vẻ như Mirage Spacehopper cũng đã sớm nhận ra được sự bất thường của con này:
“Mehmed, mở ô tọa độ ER-672 của Vách Tường ra. Toàn bộ tiểu đội Ảo Ảnh, sẵn sàng chiến đấu!”
“Vâng, thưa chỉ huy!”
Đáp lại lời của Mirage Spacehopper là tiếng hô vang rền như sấm dậy của binh lính đằng sau lưng anh ta. Chỉ riêng có hai người vẫn kè kè sát bên Mirage Spacehopper là không đáp lại mà ngay lập tức hành động. Cô gái trong đó mà Thuốc Nổ đã từng có ấn tượng gặp mặt lập tức trang bị lên trên người một con Robot cá nhân, khởi động tên lửa đẩy rồi vọt thẳng lên không gian.
Kẻ còn lại là một người đàn ông cũng nhanh chóng niệm chú với quả cầu ma pháp của hắn ta. Thuốc Nổ giật mình phát hiện, hắn đang sử dụng một loại ma pháp dịch chuyển hoàn toàn mới mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Cả thân người hắn không biến mất hẳn mà vẫn còn một cái bóng mờ lưu lại phía trên vị trí cũ. Trong khi đó, vị trí mới của “hắn” đã xuất hiện tuy nằm ngay giữa không gian vũ trụ, nhìn đối diện sang con Quái Thú kia, song “hắn” lại chẳng cần bất cứ một thiết bị duy trì sự sống nào như người bình thường để tồn tại ở nơi đó. Quả thật là hết sức thú vị.
Khi cô gái bay lên tới nơi, cũng vừa là lúc Vách Tường nơi đó hở ra một khoảng lớn.
Bản thân Thuốc Nổ cũng chẳng rõ là do Mirage Spacehopper đã tính toán thời gian chuẩn xác hay là do anh ta may mắn nữa, cũng có thể là cả hai. Từ bên trong miệng của con Quái Thú Vũ Trụ kia ngay thời điểm này bắn ra một chùm tia năng lượng sáng cực lớn lao thẳng vào ô trống.
Hiển nhiên là tia năng lượng này chẳng hề trúng Vách Tường mà lao thẳng vào không gian phía bên trong Namuh. Nó không bị bất cứ một thứ gì cản lại trên đường đi cả, kết cục là va chạm Vách Tường ở phía đối diện, đầu bên kia của hình khối Elip này, bùng lên một cột sáng to lớn.
Khoảng hơn hai mươi giây sau, chấn động từ cú va chạm mới lan ngược lại tới phía bên này.
Rung lắc của trại Stratonas mạnh tới mức, Thuốc Nổ cho rằng nếu ăn phải một cú bắn trực diện ban nãy, e là cái trại này sẽ hoàn toàn bốc hơi ra khỏi Namuh.
Lợi dụng khoảng hở ở trên Vách Tường, con Quái Thú Vũ Trụ kia lập tức chui đầu vào, dự định lách cả cái thân hình vĩ đại của nó xuyên qua lớp phòng ngự vững chãi cuối cùng này của Hiến Quốc.
Nào ngờ, con Robot cá nhân kia đã chắn ngang đường nó. Cỗ máy bất chấp sự chênh lệch kích thước giữa hai bên, lao trực diện vào, liên tiếp tung ra những cú đấm móc vào vị trí hàm của con Quái Thú Vũ Trụ khiến cho nó quằn quại đau đớn, không thể tiến lên.
Khi cả hai tách nhau ra, Thuốc Nổ đã nhìn thấy vô số những ánh đèn đỏ chớp chớp liên tục, càng lúc càng nhanh, rải rác trên khắp vùng miệng của con Quái Thú.
Oành…Oành…Oành.
Một chuỗi những tiếng nổ lớn lan dọc theo Vách Tường mà tràn vào tai của tất cả mọi người đang có mặt trên trại Stratonas vào lúc này. Con Quái Thú gầm lên đau đớn, khoang miệng của nó cháy khét lẹt và há hốc. Từ bên trong, hàng loạt những con Ký Sinh Thú trào ra, chỉ cần chậm thêm một bước nữa, chúng sẽ tản đi khắp bên trong không gian này, khó mà kiểm soát lại được tình hình nữa.
Nhưng điều này cuối cùng lại không thể trở thành hiện thực, người đàn ông kia đã thực hiện một phép thuật nào đó nhắm thẳng vào con Quái Thú Vũ Trụ. Không khó để nhận ra được tác dụng của ma pháp này khi mà phần chính giữa bụng của con Quái Thú Vũ Trụ dần dần trương phồng lên.
Chỉ sau khoảng độ mười giây, tiết diện của nó từ hình tròn đã biến thành hình của quả bóng bầu dục và không hề có dấu hiệu dừng lại. Đột ngột, một ngọn lửa cháy rực tới bỏng cả mắt từ miệng của con Quái Thú Vũ Trụ trào ra. Nó biến thành một cột lửa dài tới hàng trăm km phóng ra trong không gian, thiêu cháy tất cả mọi thứ trên đường đi, kể cả bọn Ký Sinh Thú.
Khung cảnh này không khỏi làm Thuốc Nổ nhớ tới những đòn tấn công vô tiền khoáng hậu của con Không Gian Hỏa Thú trước kia.
Sau khi cột lửa biến mất, bụng của con Quái Thú Vũ Trụ đã thủng thành cái sàng. Đầu nó ngoặt qua một bên, áp sát Vách Tường, tuy dặt dẹo nhưng vẫn chưa chết, còn cố gắng vùng vẫy thân người. Nó bây giờ chẳng khác gì một hòn đá tảng khổng lồ mắc kẹt nơi đây, ngăn cản tất cả nỗ lực chui vào bên trong tới từ những con Quái Thú Vũ Trụ khác.
Tiểu đội Ảo Ảnh của Mirage Spacehopper lúc này đã áp sát với miệng của con hấp hối. Mỗi người bọn họ đều có kỹ năng khác nhau nhưng phía sau lưng đều được gắn một bộ động cơ tên lửa cỡ nhỏ gồm hai ống xả, giúp cho họ có thể di chuyển tự do trong chân không.
Tiểu đội này vô cùng ăn ý mà bỏ qua con Quái Thú Vũ Trụ mắc kẹt, đồng loạt chui vào miệng nó, sau đó chui ra bên ngoài từ những lỗ thủng đầy rẫy ở phần thân. Dẫn đầu không ai khác chính là Mirage Spacehopper.
Anh ta không cũng không cần bất cứ đồ bảo hộ vũ trụ nào, thậm chí chẳng có tên lửa đẩy nhưng vì một lý do nào đó vẫn có thể thoải mái xông pha đằng trước. Tới khi người cuối cùng đi ra khỏi thân hình con Quái Thú, hắn kéo theo một cái lưới lớn không thể tưởng tượng, bên trong đó lúc nhúc những con Ký Sinh Thú bị gom lại một chỗ, cử động kiểu gì cũng không thể thoát ra.
Mirage Spacehopper mắt không nhìn lại, tay chắp ra sau ném lên trước mặt một thanh kiếm. Thanh kiếm vừa xuất hiện, lập tức gia tăng kích thước lên vài chục lần, sau đó không cần bất cứ một ai điều khiển, bắt đầu tự động lao vào chém lên thân của những con Quái Thú Vũ Trụ.
Thanh kiếm này sắc bén khôn cùng, vô kiên bất toái. Khi nó chém tới đâu thì làn da cứng chắc mà đạn pháo bắn cũng không thủng của đám Quái Thú Vũ Trụ bị ngoáy nát bấy tới đấy. Kéo theo đó là một dải chất dịch nhầy dinh dính bị nó mang theo lướt qua không gian.
Tuy nhiên, phạm vi ảnh hưởng của nó vẫn có giới hạn. Mirage Spacehopper thấy vậy liền chắp tay lại, bắt đầu lẩm bẩm gì đó rồi trỏ vào thanh kiếm:
“Biến!”
Thanh kiếm lập tức biến càng lúc càng lớn, cuối cùng đã dài ngang với kích thước của một con Quái Thú Vũ Trụ.
‘Trảm!”
Từ trên cao, cả thanh đại kiếm đổ ầm xuống bên dưới. Trên con đường mà lưỡi kiếm sắc bén của nó cắt ngang qua, không có bất cứ một thứ gì ngăn cản nổi. Một, hai, ba, bốn,… tới tận con Quái Thú Vũ Trụ thứ tám, thế đi như chẻ tre của thanh kiếm mới dừng lại, bị Mirage Spacehopper thu về.
Thuốc Nổ tròn xoe cả đôi mắt:
“Trời đất, thứ gì đang diễn ra thế này!”
(*) Lời tác giả: Đúng như đã hứa, tác cuối cùng đã viết tới phần duy nhất có tag Tiên Hiệp ở trong truyện này. Một ít fan service cho những ai khoái thể loại Tiên Hiệp. Còn với những ai không khoái thì xin vẫn cứ an tâm, chỉ huy Mirage là nhân vật duy nhất trong toàn bộ truyện này có được khả năng của những anh boss Vương Lâm, Diệp Mặc nhé.