Thời Không Lụi Tàn

Chương 82: Manh mối



“Xì, giả vờ cái gì, lúc bỏ tôi lại một mình ở trong Kim Giới, anh có vẻ nhẹ nhàng thoải mái lắm kia mà.” – Trong giọng nói của Liễu Nhu hơi pha chút buồn bực.

“Tôi xin lỗi!”

“Để xem lần sau anh còn dám không bàn trước mà bỏ tôi lại như thế không?”

“Tôi xin lỗi!”

Hai lời xin lỗi liên tiếp của Thuốc Nổ đã làm tâm tình của Liễu Nhu dịu bớt xuống. Cô nhẹ nhàng vỗ xuống vai của cậu:

“Thôi được rồi, anh thả tôi ra đi.”

Phải một lúc lâu thì Thuốc Nổ mới buông cô ra. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô không dứt. Liễu Nhu thấy vậy thì khuôn mặt mỏng đã hơi ửng đỏ lên, ra chiều vừa trách cứ vừa lo lắng:

“Tôi tha thứ cho anh được chưa? Anh làm sao vậy? Lúc ở Kim Giới đã xảy ra chuyện gì? Có phải người Orcim đã làm gì anh rồi không?”

Thuốc Nổ nghe tới câu cô tha thứ cho mình thì lòng lại trở nên hơi hơi khó chịu. Cậu biết rằng cô hiểu nhầm lời xin lỗi của cậu, cho rằng nó là dành cho việc cậu để cô lại một mình ở Nori. Tuy vậy, Thuốc Nổ cũng không muốn cải chính. Cậu đang định mở miệng lên tiếng thì đằng sau có tiếng ho khục khặc của ai đó:

“Khụ khụ, tình tứ để sau, cậu tính giải quyết chuyện này ra sao đây?”

Thuốc Nổ sửng sốt quay lại nhìn Vlare Papenhuyzen, người vừa nói câu vừa rồi. Cậu mới chợt nhớ ra rằng, lúc ban nãy trong vô thức, cậu đã uy hiếp tên chỉ huy của Giám Sát Giả này. Trên lý thuyết mà nói, người lý trí như cậu không thể làm ra một hành động bất cẩn như vậy được. Đó là tình huống không hề có ai đe dọa tới mạng sống của cậu. Khả năng Liễu Nhu bị kẹt lại trong Tưởng Giới cũng vô cùng nhỏ.

Thuốc Nổ biết mình ở thế đuối lý nhưng vẫn thản nhiên đáp:

“Vừa rồi là trường hợp bất đắc dĩ. Cũng không có ai bị thương tổn. Chúng ta cứ như vậy mà kết thúc thôi, ngài chỉ huy thấy thế nào?”

Thuốc Nổ không sợ đám người Giám Sát Giả này nhưng đang ở địa bàn của người ta, hơn nữa Liễu Nhu cũng không quá thuận tiện để di chuyển. Cậu không phải là người ngu để đi cương với đối phương chỉ vì chút mặt mũi. Ký ức của hơn 270 năm kinh nghiệm sống đã dạy cậu rằng mặt mũi chẳng đáng giá mấy đồng. Cùng lắm đối phương không quá đáng thì xin lỗi một câu là được.

Mọi chuyện có vẻ không được như dự tính của Thuốc Nổ, người cấp dưới nữ ban nãy đã trỏ tay vào cậu mắng:

“Tuyệt đối không được. Thưa chỉ huy, cậu ta chính là tên tội phạm số 309199, kẻ đã giết chết đám bọn Vertop và Cliché. Cậu ta năm lần bảy lượt gây sự, rõ ràng là khinh thường Giám Sát Giả của chúng ta không có ai có thể áp chế. Nếu lần này lại dễ dàng thả cậu ta đi như thế, chúng ta làm sao ăn nói được với những người anh em đã khuất?”

Không biết từ lúc nào, Vlare Papenhuyzen đã trở lại khuôn mặt ngái ngủ hàng ngày của hắn ta. Hắn ta cũng bất chấp việc như thế là lịch sự hay không, đưa tay che miệng ngáp một cái rõ to, sau đó bắt đầu hùa theo cô nàng cấp dưới:

“Nói thế cũng đúng. Hay là thế này. Cậu tội phạm số 328166…”

“Là 309199, thưa chỉ huy.”

“Ừ, được rồi là tội phạm số 300299. Ừm, nói chung là cậu đó, đơn giản là cậu nợ Giám Sát Giả bọn tôi đây mấy cái mạng người. Hiến Quốc là một nơi có pháp luật. Nếu mọi công dân đã quyết định tha cho cậu thì chúng tôi nhất định cũng sẽ phải tha. Có điều, chỉ xin phép được lấy hai cánh tay của cậu, xem như tiễn đưa vong linh của những người đã khuất.”

Lời này nói ra, nồng nặc mùi thuốc súng, rõ ràng là muốn kiếm cớ tốt để tuyên chiến. Thuốc Nổ đã đặt ở tư thế chân trước, chân sau, sẵn sàng bùng nổ tốc độ, chiếm lấy tiên cơ. Ngờ đâu, từ bên trong đám người xung quanh quan sát có một người lách ra về phía trước, lớn tiếng mắng chửi:

“Giám Sát Giả thì có gì tốt chứ. Cũng chỉ là một đám không gia đình, không người thân, không có gì vấn vương với mặt đất, đành gọi cái xó xỉnh cô đơn chết toi ở giữa không gian này là nhà. Người chết thì cũng đã chết rồi. Ta thấy, các ngươi chỉ ghen tỵ với kết quả người dân của Namuh không ai quan tâm tới cái chết của các ngươi mà lại đi giữ gìn mạng sống cho một kẻ thức tỉnh mà thôi.”

Lời này vừa nói ra có vẻ như đã thành công chọc vào nỗi đau của đám Giám Sát Giả đang có mặt trên sảnh kính Tưởng Giới trạm lúc này. Họ đều đồng loạt dời mắt ra khỏi người Thuốc Nổ mà chiếu những tia nhìn chết chóc về phía kẻ vừa phát biểu. Thuốc Nổ ngay từ mấy câu đầu tiên đã nhận ra được chủ nhân của những câu nói thẳng thắn tới mức khiến người khác nổi điên này.

“Đúng thế, chúng tôi sinh ra đã mồ côi. Làm sao có điều kiện sống tốt đẹp khá giả như đại tiểu thư của gia tộc Taniguchi cho được. Đây là chuyện riêng của Giám Sát Giả và 309199, cô tốt nhất là không nên xen vào. Trừ phi những lời nói của cô lúc này có thể đại diện cho gia tộc Taniguchi, nếu không, chỉ trong tư cách một học viên cấp lớp hai mà nói, e rằng chẳng có lý do gì chúng tôi phải nể mặt cả.”

Izumi tiến tới phía đằng sau Liễu Nhu, khẽ đặt hai tay lên hai vai của cô, cắt đứt lời nói của người nữ cấp dưới:

“Cô sĩ quan giám sát không có nhà à! Tôi chẳng quan tâm chuyện của Giám Sát Giả các cô với tên biến thái cứng đầu đằng kia. Tuy nhiên, tôi không thể đứng nhìn khi mà các cô ngang nhiên ăn hiếp một cô bé tội nghiệp ngồi trên xe lăn như thế này được. Cô bé Liễu Nhu đây chính là khách quý của tôi. Và cô cũng đừng có hù dọa tôi cho mệt. Lời nói của tôi hoàn toàn có thể đại diện cho gia tộc Taniguchi.”

Mọi người đều đồng loạt đổ dồn mắt về phía Liễu Nhu. Cô nàng cố gắng tránh ánh mắt của bọn họ, chỉ nhìn vào Thuốc Nổ, từ từ mà kiên quyết nói:

“Chị Izumi, chuyện này là do em mà liên lụy tới anh ấy. Vì vậy dù quyết định của chị như thế nào, em cũng sẽ đứng ở bên anh ấy tới cùng.”

Izumi nhún nhún vai, tỏ vẻ các người cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải do tôi đâu nhé.

Vlare Papenhuyzen đã đột ngột lên tiếng:

“Chà, bên này nói cũng có lý lẽ của mình. Đúng là Giám Sát Giả chúng ta không nên bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy. Hơn nữa, vấn đề về tên tội phạm số 324546 này đã được toàn bộ Hiến Quốc Namuh quyết định từ trước đó rồi. Bây giờ mà lại trở mặt thì cũng khá là khó coi.”

“Chỉ huy!”

“Đúng vậy, anh linh của những người đã khuất cũng không thể xem thường…”

Thuốc Nổ ngạc nhiên nhìn những gì đang xảy ra. Việc Izumi và Liễu Nhu kết thân với nhau làm cho cậu hết sức bất ngờ. Nên nhớ, họ chỉ mới vừa gặp mặt nhau trong sự kiện Hỏa Giới xâm lược Namuh mà thôi. Càng bất ngờ hơn chính là thái độ ba phải của tên Vlare Papenhuyzen này.

Thuốc Nổ nhíu nhíu đôi mắt. Nếu hắn chỉ là một người Namuh bình thường thì không nói làm gì. Vấn đề hắn lại là chỉ huy của Giám Sát Giả, một trong bốn thế lực kiểm soát chính quyền ở Namuh. Điều này định trước hắn đã không phải là người bình thường. Đối với cậu, Vlare Papenhuyzen là một kẻ mà cậu tạm thời không nhìn thấu được động cơ hay suy nghĩ của hắn.

Đoàn người lại tách ra một lần nữa. Kẻ xuất hiện đúng lúc này là tên giáo viên dạy đối kháng Hiểu Không của Học Viện. Hắn đã bỏ quên dáng vẻ khúm núm trung thành như chó ngoan của phu nhân Tereshkova trước đây mà trở lại với điệu bộ kênh kiệu, đầy tính thách thức người khác.

Hắn chỉ liếc nhìn Thuốc Nổ đúng một giây, quay sang nói với Vlare Papenhuyzen:

“Vlare đại nhân, hội đồng đang tổ chức cuộc họp lớn để bàn định về những biến chuyển khó lường xảy ra gần đây đối với Kim Giới cũng như cập nhật kế hoạch tái thiết Namuh. Tôi tới để chuyển lời mời.”

“Rõ rồi!”

Vlare Papenhuyzen xem như tất cả mọi chuyện xảy ra nãy giờ chính là không khí, đột ngột bước chân rời khỏi, cũng chẳng thèm nhìn ai hay nói chuyện với ai lấy một câu. Cô sĩ quan cấp dưới tỏ ra vô cùng ấm ức nhưng không thể trước quá nhiều người lại đi cự cãi với chỉ huy của mình.

Việc mất đi Vlare khiến khí thế của Giám Sát Giả chùng xuống hoàn toàn. Izumi thản nhiên bỏ lại một câu:

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Đoạn, cô đẩy xe của Liễu Nhu đi ra cửa trước. Thuốc Nổ cũng cất bước đi theo. Trước khi cậu rời cửa, cô sĩ quan vẫn còn bỏ lại một câu khịt mũi khinh thường:

“Đồ bám váy đàn bà!”

Cả ba người nhanh chóng lên tàu trung chuyển, trở lại Học Viện. Trên đường, Izumi nói với giọng điệu trêu tức:

“Cô ta nói cậu như vậy mà cậu không có phản ứng gì à?”

“Vậy tôi nên phản ứng như thế nào?” – Thuốc Nổ cười cười.

“Nghe Sushan kể, cậu không phải giỏi cái trò nhân lúc người ta chưa phòng bị mà đánh lén lắm hả. Đáng lý lúc đó phải lao tới khống chế cô ta, tranh thủ sờ soạng khắp người một phen. Sau đó rủ rỉ vào tai cô ta rằng, cô đừng cho ca rời đi chính là ca đây sợ cô nhé. Cái mạng nhỏ của cô, ca lấy lúc nào mà chẳng được. Trời ơi, ngầu bá cháy.”

Liễu Nhu bật cười. Thuốc Nổ thì chảy mồ hôi hột:

“Thứ nhất, cái đó không phải là đánh lén, đây là một kỹ thuật nhất kích tất sát tôi phải luyện tập rất nhiều bài Plyometrics (*) mới có thể thuần thục. Thứ hai, tôi cũng không thích làm màu. Uy hiếp cô ta mà không giết được chỉ khiến cho cô ta biết được bài tẩy của tôi thôi, tôi không phải trẻ con.”

“Xì, cậu mới chính là trẻ con. Đàn ông thì phải đỉnh thiên lập địa, thích gì là làm, hình tượng đại anh hùng trong lòng tôi chính là như thế. Làm việc gì mà cứ phải tính toán, nghĩ trước nghĩ sau mấy thứ vụn vặt như cậu thì còn ra thể thống gì nữa. Liễu Nhu này, cô nghe tôi. Tránh xa cậu ta ra, không thì cô sẽ bị lây bệnh gàn dở và cứng đầu của cậu ta mất.”

Lần này, Liễu Nhu càng cười khúc khích. Thuốc Nổ cũng chẳng muốn cãi lý với Izumi mấy chuyện kiểu này làm gì nên giữ im lặng. Izumi thấy vậy thì tỏ ra khó chịu:

“Đúng là tên nhàm chán.”

Đoạn, cô nói:

“Lại nhắc về Sushan. Lần trước cậu ta có một mẩu tin gửi cho cậu đấy. Có điều, cậu ta không tìm được cậu nên mới thông báo cho gia tộc Taniguchi chúng tôi nhờ tìm giúp. Cuối cùng mới phát hiện ra là cậu đã lại lặn vào trong Kim Giới.”

Izumi vừa nói vừa đưa cho Thuốc Nổ một cái phong thư nhỏ.

Thuốc Nổ xé phong thư ra, bên trong chỉ là một mẩu giấy hết sức đơn giản, bề ngoài hơi giống da dê nhưng mỏng hơn, chẳng biết Namuh làm bằng chất liệu gì. Cả Izumi và Liễu Nhu đều tò mò nhìn về phía mặt đằng sau của mẩu giấy kia. Ở đó chỉ có một hình vẽ nghuệch ngoạc, bao gồm một cái khối hình hộp chữ nhật cùng với một người que cách điệu đứng bên ngoài khối hộp đó.

Izumi lẫn Liễu Nhu đều chẳng hiểu hình vẽ này có ý nghĩa là gì. Trong khi đó, Thuốc Nổ đang đọc nội dung dòng chữ gì đó ở phía mặt ngược lại. Cậu đọc xong thì nhíu mày, khẽ lật ngược mẩu giấy, sau đó đôi mắt sáng lên thấy rõ. Cuối cùng, Thuốc Nổ vò nát bức thư rồi tống thẳng nó vào máy tái chế trên tàu.

Vì không gian Namuh vô cùng chật hẹp và thiếu tài nguyên nên các máy tái chế của họ hoạt động vô cùng hiệu quả. Bức thư vừa bỏ vào thì đã không cánh mà bay, trở lại thành những nguyên liệu ban đầu làm ra nó. Izumi nhìn khuôn mặt Thuốc Nổ nói rít qua khóe miệng:

“Đồ nhỏ mọn!”

Thuốc Nổ nghe hai người kia trò chuyện một lúc mới biết được, lần này không phải Izumi cố ý tới đây tìm cậu mà là hoàn toàn trùng hợp. Vốn Izumi đã bị tổn thương não vực khá nặng trong thời gian lặn vào Hỏa Giới trước kia nên không thể lặn vào Kim Giới lần này. Cô chỉ thay mặt gia tộc tới vận chuyển hậu cần cho Tưởng Giới trạm mà thôi, vừa lúc gặp phải hai người Thuốc Nổ.

Cảnh tượng cười nói vui vẻ đầy sức sống của hai thiếu nữ này khiến cho bầu không khí vốn vô cùng ảm đạm của Namuh thường ngày được xua tan bớt phần nào. Có điều, Thuốc Nổ không thể không lo nghĩ được. Càng lúc, cậu càng cảm thấy mối quan hệ giữa Namuh và Nogard rất không bình thường.

Dựa vào những gì cậu so sánh với các nền văn minh khác mà nói, nền văn minh của Namuh, ngoại trừ Tưởng Giới không biết do ai làm ra, chỉ có thể xếp vào văn minh bậc thấp, cấp hai, cấp ba gì đó thôi. Nhưng những dây mơ rễ má của nó với Nogard không hề ít chút nào. Hơn nữa, trong lúc loáng thoáng mơ màng, cậu hình như đã nghe được tên thần mắt vàng gọi cậu là Mada. Liệu điều này có liên quan gì tới Mada trong truyền thuyết của Namuh hay không?

Con tàu rất nhanh đã về tới Học Viện. Thuốc Nổ cũng chia tay với hai người Izumi và Liễu Nhu.

Cậu không trở về ký túc xá ngay mà đi vòng vèo quanh các khu chợ của Học Viện một hồi, sau cùng ghé vào một trong các cửa tiệm quần áo lớn. Phục trang ở trong này khá đa dạng về chủng loại, nhưng không có quá nhiều kiểu dáng xa hoa.

Điểm đặc biệt nhất của chúng chính là lớp bên ngoài và lớp vải lót thường có màu sắc rất đối nghịch nhau. Trong khi lớp bên ngoài thường tối màu để hấp thụ nhiệt tốt thì lớp vải lót bên trong sáng màu để phản xạ ngược nhiệt cơ thể toát ra trở lại bên trong cơ thể. Chính lối thiết kế đặc trưng này khiến cho quần áo của Namuh khá đơn điệu về phối màu.

Cậu ngắm nghía lúc lâu, chọn được một bộ lễ phục tương đối ưng ý theo phong cách có hơi hướng Baroque. Thuốc Nổ vào bên trong phòng thử đồ, chỉnh sửa lại mái tóc của mình và vuốt thêm một chút keo. Khi cậu bước ra trở lại đã trở thành một con người hoàn toàn khác, rũ bỏ dáng vẻ bụi bặm của Tưởng Giới trở lại phía sau.

“Quá tuyệt vời thưa quý khách. Bộ quần áo phù hợp với quý khách tới từng chi tiết nhỏ nhất.”

Lời nói của tay chủ quán cũng không phải hoàn toàn là nói quá để bán được hàng. Thuốc Nổ không quá đẹp trai, nhưng vóc người của cậu vô cùng hoàn hảo, rất thích hợp cho những bộ trang phục tôn lên phong cách quý ông như thế này. Hơn nữa, những nhiệm vụ gián điệp thường xuyên trước đây đã cho Thuốc Nổ một ánh mắt nhìn tương đối độc đáo, dù cho cậu không hay sử dụng cho lắm.

“Có phải quý khách có một cuộc hẹn quan trọng vào hôm nay? Nếu quý khách cần, tôi có thể giới thiệu cho quý khách một số nơi cực kỳ lãng mạn ở Namuh mà quý khách không thường được nghe nói tới.”

Ông ta hồ hởi cầm một tờ báo giấy đặt ở bên cạnh ghế ngồi lên. Trang bìa của nó vẫn còn in nổi bật dòng chữ {Kế hoạch tái thiết Namuh và âm mưu của Chấp Chính Giả} khiến Thuốc Nổ không khỏi bất ngờ, ở Namuh cũng có phương tiện truyền thông. Tay chủ quán lật tới mấy trang chính giữa, chỉ vào một ảnh nhà hàng cực kỳ đẹp mắt nói dồn:

“Nơi này thế nào? Được đăng trên tuần báo Namuh hẳn hoi. Thiên Hà Chi Quang là một nhà hàng mới mở với bầu trời nhân tạo được rọi sáng từ bảy vạn ngôi sao, cho cảm giác giống như đang thực sự ăn tối dưới bầu trời của thế giới trước kia vậy. Đảm bảo không một cô gái nào có thể chịu được sự cám dỗ này.”

Thuốc Nổ thắc mắc:

“Không phải Namuh đang thiếu năng lượng hay sao? Một dự án như thế này cũng có thể được xây dựng?”

Người chủ quán thấy vậy thì ngó ngang ngó dọc một hồi. Thuốc Nổ đang kỳ quái thì ông ta đã nói thì thầm vào tai cậu:

“Chuyện này cũng không có gì bí mật lắm nhưng tốt nhất là không nên rêu rao với ai. Cậu không biết chứ kim chủ đứng đằng sau mấy tụ điểm kinh doanh này đều là người có máu mặt ở Namuh cả. Những nơi như thế này chỉ chấp nhận một đồng tiền duy nhất có thể được sử dụng, chính là Tưởng Tệ, ngoài ra không chấp nhận bất cứ cách giao dịch nào khác, kể cả đồng Simoleone của Namuh hay vật đổi vật.”

Thuốc Nổ hơi nhíu mày thì ông ta đã nói tiếp:

“Hiện tại số lượng người cần phải trợ cấp của Namuh đang giảm đi chóng mặt. Không phải chính là thời cơ tốt hay sao. Hơn nữa, nó cũng là động lực thúc đẩy người ta tiến vào Tưởng Giới để lấy càng nhiều Tưởng Tệ. Người dân của Namuh càng không thể suốt ngày sống với nỗi ám ảnh u sầu được, phải có thứ gì đó phục vụ nhu cầu giải trí chứ. Chính là một mũi tên trúng ba con chim.”

Thuốc Nổ không biết tay chủ quán sẽ nghĩ như thế nào, nếu thấy hình ảnh những người mặc áo trắng phơi xác trong Kim Giới. Có điều, cậu cũng rõ ràng, để cấu trúc xã hội như thế này hoạt động, chúng đã hoàn toàn nhận được sự đồng thuận của đa số người dân Hiến Quốc rồi. Dù đúng hay sai, đó chính là quyết định của bọn họ. Cậu khẽ lắc nhẹ đầu:

“Cảm ơn ông nhé. Tôi cũng đã có trước chỗ hẹn rồi. Ông tính tiền hết chỗ này cho tôi thôi.”

“Cậu muốn dùng cách trao đổi gì?”

“Tưởng Tệ đi!”

“Của quý khách hết 250 Tưởng Tệ.”

Thuốc Nổ tặc lưỡi thanh toán. Với tổng tài sàn của cậu hiện nay thì chừng đó tiền cũng chẳng đáng là bao nhiêu. Nhưng ngẫm đi thì cũng ngẫm lại, nó đã tương đương với số tiền quỹ mà Peaky tài trợ ban đầu cho 250 người. E là phần lớn trong số đó, nếu không phải tự bỏ túi ra trang bị thêm cho chính mình thì cơ hội sống sót trở về là vô cùng mong manh.

“Thật rẻ mạt!”

Thuốc Nổ đi một vòng lớn nữa quanh chợ, mua thêm vài thứ linh tinh, sau đó hướng phía khu nhà ký túc xá của Liễu Nhu ở Học Viện. Izumi đã về từ lâu để báo cáo tình hình nhiệm vụ hậu cần cho gia tộc Taniguchi, chỉ còn lại mỗi Liễu Nhu hết sức ngạc nhiên chào đón cậu:

“Anh lại tới chơi!”

Giọng cô có vẻ vừa vui mừng, lại vừa e thẹn, không dám nhìn thẳng vào bộ dạng của cậu bây giờ, chẳng giống cô thường ngày. Thuốc Nổ tỏ ra nghiêm túc:

“Cô thay đồ đi, hôm nay chúng ta sẽ có một bữa tối đặc biệt.”

Liễu Nhu nghe xong tự nhiên bình tĩnh trở lại. Cô nhìn lên bầu trời, thấy một chu kỳ ở Học Viện đã gần kết thúc, muốn đợi tối trở lại phải hơn ba tiếng đồng hồ nữa thì chép miệng:

“Anh không cần gắng sức mời tôi để xin lỗi như vậy đâu. Thực ra cũng không có gì cả. Chúng ta càng không có gì…Chà, thế thì kỳ lắm.”

Liễu Nhu nói năng hơi lung tung, lộn xộn, nhiều từ lại nuốt ở trong miệng chứ không phát âm ra rõ ràng. Thuốc Nổ nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi gì cả. Cậu chỉ từ tốn nói:

“Hôm nay tôi cần làm một chuyện, nhưng nhất định phải có cô mới được. Nếu không một mình tôi không được hợp lý cho lắm. Xem như nể mặt tôi lần này nhé?”

“Nhất định phải có tôi mới được sao?”

“Đúng vậy, chỉ có thể là cô!”

Liễu Nhu đỏ ửng cả khuôn mặt, đáp lại lí nhí:

“Anh đợi tôi một chút.”

Cô nàng vừa nói xong thì đóng sầm cửa lại. Namuh vốn không có chính sách khuyến khích sinh đẻ nên nam giới của Học Viện cũng bị cấm tiến vào bên trong ký túc xá nữ mà không được sự cho phép. Thuốc Nổ đành đứng chờ ngoài cửa.

Có điều, một lần chờ này của cậu đã thành hơn hai tiếng đồng hồ. Dường như Liễu Nhu đúng là muốn biến bữa ăn này thành “ăn tối” như lời của Thuốc Nổ. Khi cậu đang dành thời gian quan sát cách một loài côn trùng nhỏ hoạt động ở trên tiểu thiên thạch của Học Viện này, cuối cùng Liễu Nhu cũng đã hoàn tất.

Bộ đồ của cô lần này rất ăn ý với bộ trang phục mà cậu mặc trên người, cũng là phục trang màu đen được tô điểm thêm màu vàng ánh kim theo phong cách Baroque. Nổi bật nhất chính là chuỗi dây chuyền mà cô đeo, vừa bí ẩn, vừa cuốn hút, tựa như giọt nước mắt của một vị nữ thần. Tóc cô xoăn nhẹ, bên trên điểm xuyết bằng vài thứ phụ kiện lạ mắt nhưng vô cùng phù hợp.

Thuốc Nổ nhìn cô, gật gật đầu:

“Đẹp lắm, chúng ta đi thôi nào.”

Liễu Nhu mỉm cười nhẹ, được Thuốc Nổ từ từ đẩy chiếc xe lăn đi. Hai người theo tuyến xe bus không gian mà đi trở lại thành phố Namuh trung tâm. Trên đường, Thuốc Nổ vô cùng kín tiếng mà Liễu Nhu cũng không hỏi han gì nhiều. Bọn họ chỉ bàn luận lung tung vài chuyện vô thưởng vô phạt.

Sau cùng, Thuốc Nổ dẫn cô tới một khu đất trống lớn nằm bên bờ của sông Xyts. Ở đây đã có một vài chiếc ô tô bay đậu sẵn. Chúng là đại diện cho một tầng lớp những người tiêu dùng xa xỉ nhất ở Namuh và có vẻ như điều này hoàn toàn không thay đổi gì sau sự kiện Hỏa Giới.

Khi Thuốc Nổ và Liễu Nhu tiến lại gần bờ sông Xyts, đã có hai người mặc áo đen tiến tới ngăn cản họ:

“Xin lỗi, đây là khu vực tư nhân của gia tộc Taniguchi. Nếu không có vé mời thì xin quý vị vui lòng không tiến vào.”

Liễu Nhu nhíu mày ngạc nhiên nhìn Thuốc Nổ. Tuy vậy, trong mắt hai người áo đen lại cho rằng, cô đang tỏ ra khó chịu. Thuốc Nổ đằng hắng, làm ra giọng điệu cực kỳ hách dịch mà Liễu Nhu chỉ mới lần đầu nghe được ở nơi cậu:

“Hai tên nhóc các cậu có địa vị gì trong gia tộc Taniguchi, có biết đây là ai không?”

Đoạn, cậu liền tỏ ra không kiên nhẫn:

“Thôi, nhìn ánh mắt hai cậu là đủ rõ hai cậu ở tầng lớp cấp thấp rồi, chứ không thì đã biết tiểu thư nhà ta. Vậy e các cậu cũng chẳng biết làm trễ nãi tiểu thư nhà ta các cậu cũng chẳng rõ sẽ có hậu quả khủng khiếp như thế nào?”

Hai tên áo đen đã có vẻ hơi bị dọa sợ nhưng vẫn khăng khăng:

“Xin lỗi, nếu không có vé mời thì tuyệt đối không thể vào đây.”

Thuốc Nổ tặc lưỡi, tỏ vẻ ra là đành phải như vậy, lấy áo trùm của cậu ra, giả vờ liên lạc với ai đó. Một lúc sau, cậu đưa áo trùm về phía hai người áo đen kia, gắt gỏng:

“Được rồi, các ngươi tự nghe đi.”

Từ trong áo trùm vang ra giọng của Izumi:

“Cô bé Liễu Nhu đây chính là khách quý của tôi.”

Lông mày Liễu Nhu càng nhíu chặt hơn, hình như cô đã nghe câu này ở đâu đó rồi thì phải.

(*) Plyometrics: Một loạt các bài tập nhằm năng cao khả năng bùng nổ trong giai đoạn ngắn của cơ bắp con người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv