Mỏ của Argon Difluoride nằm trong một khe nứt rất lớn, ngoài rìa của thành phố Nori-VII, nối thẳng xuống tận lớp Magma lỏng bên dưới, là nơi giao nhau giữa hai mảng kiến tạo trên hành tinh Nori-VII. Đây cũng đồng thời là nơi duy nhất, bọn Thuốc Nổ biết được, có đủ áp suất để duy trì độ ổn định của hợp chất này.
Thuốc Nổ đang đứng từ phía bên trên dặn dò Tjn Zlm:
“Cậu đi xuống bên dưới đi, cách sử dụng thiết bị khai thác tôi đã chỉ cậu rồi. Cứ theo đó mà làm là được. Nhiệt độ không phải là vấn đề với cậu nhưng tuyệt đối đừng để rơi vào bên trong kia. Áp suất nơi đó cũng phải đến hàng chục Gigapascal. Tính ra cơ thể của cậu sẽ phải chịu áp lực cả trăm tỷ Newton đấy, bảo đảm không thể lành lặn thoát ra ngoài đâu.”
“Em hiểu rồi! Em sẽ cẩn thận!”
Máy dịch thuật của Namuh về cơ bản sẽ dịch tất cả các thuật ngữ Thuốc Nổ sử dụng sang hệ quy chiếu của người Latem. Tuy vậy, có vẻ như bản thân Tjn Zlm cũng chẳng quen thuộc với mấy khái niệm khoa học của người Latem là mấy nên mặt cậu ta vẫn khá bình thường.
“Hi vọng sẽ ổn.” – Thuốc Nổ nhíu mày.
Đợi Tjn Zlm đi xuống khuất khỏi tầm mắt, Liễu Nhu thì đã di chuyển đi cảnh giới xung quanh, bản thân cậu cũng có chuyện phải làm:
“Peaky, cô xác định chắc chắn sự biến mất của cư dân Nori-VII không phải là một nhiệm vụ?”
[Sóng não của Tưởng Giới không hề có phản ứng gì đối với sự kiện này.]
“Kỳ lạ thật!”
Thuốc Nổ không dám tự tin khẳng định mình đã quen thuộc 100% với Tưởng Giới, nhưng những thường thức như vậy thì không thể nhầm lẫn được. Sự biến mất của một thành phố có liên quan rất lớn tới hướng đi của chiến tranh, vậy mà lại không phải là một nhiệm vụ ư?
Cậu đang miên man suy nghĩ thì từ đằng xa, Liễu Nhu cất tiếng gọi:
“Trần Ngọc, anh lại đây mà xem này.”
Giọng Liễu Nhu pha một chút hốt hoảng khó tin. Thuốc Nổ vội vàng chạy tới khu vực đó.
“Một người sống sót” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.
Đó là một lão già gầy đét khoác lên mình bộ áo trùm xanh của Quân Đoàn. Lão có khuôn mặt đen sạm, đôi mắt lờ đờ, hai chân khô quắt và dặt dẹo giống như người bị bệnh xương thủy tinh, không hiểu làm sao lão có thể có mặt nơi đây nữa. Lão đang đưa một khuôn mặt vô cảm nhìn về phía trước khoảng không khí trước mặt:
“Người tàng hình à! Hiếm gặp nha. Trong những thiên niên kỷ đã qua, ta chỉ gặp đúng ba lần vào lúc ta 127 tuổi 324 ngày, 2504 tuổi 126 ngày và 7422 tuổi 111 ngày. Không biết có gương mặt quen thuộc nào sống dậy trong ký ức không đây?”
Thuốc Nổ giải phép tàng hình, nhìn sâu vào trong mắt của lão, nhăn nhăn trán:
“Lão là Shintaro Nakamura?”
Lão cười thẩn thờ, cũng không đáp lại câu hỏi của Thuốc Nổ mà nhìn Liễu Nhu nói:
“Cô là con gái của nhà họ Liễu nhỉ. Tên là gì? Liễu Rũ? Liễu Thu? Xin lỗi ta chưa bao giờ giỏi khoản nhớ tên người.”
“Lão biết ba mẹ của cháu à? Cháu là Liễu Nhu.”
“À đúng rồi, cô xem, trí nhớ này này. Lão cũng già rồi. Ta cũng quên mất vào lúc ta 25356 tuổi lẻ 5 ngày, con gái của ta đã từng kể lại cho ta nghe về lý do cha mẹ cô đặt tên cô là Liễu Nhu. Vì cô sinh ra đời hay quấy khóc nên chữ Nhu ở đây chính là Nhu ở trong ôn nhu. Cuối cùng sau đó họ lại phát hiện ra lý do là vì cô có dị tật bẩm sinh ở nơi chân. Ôi! Tội nghiệp đứa trẻ!”
Cách nói chuyện của lão không giống như đang trả lời người đối diện mà giống như đang chìm vào trong hồi ức suy tư nào đó của chính mình. Liễu Nhu lên tiếng hỏi thăm:
“Lão rất thân thiết với người nhà cháu ạ?”
Lão già cười ngây ngô khoát khoát tay:
“Không! Không! Điều này thì cô hiểu nhầm rồi. Ta chỉ mới gặp người nhà họ Liễu các cô, kể cả cô có đúng mười một lần thôi. Nếu cô cần ta có thể kể ra ở đây. Lần thứ nhất là ngay sau sinh nhật 21 tuổi của ta…”
Thuốc Nổ ngắt lời:
“Được rồi, chuyện đó không cần thiết. Làm sao lão lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra cho thành phố Nori-VII này vậy?”
Lão già nhìn qua Thuốc Nổ, cân nhắc một hồi rồi nói:
“Ta chưa từng gặp cậu nhỉ? Cha mẹ cậu là ai? Có khi ta đã từng gặp qua họ ở đâu đó rồi. Ôi cậu xem, trí nhớ của ta lẫn lộn hết cả. Trông cậu rất giống 12 người mà ta quen biết, nhưng nghĩ lại cậu lại chẳng giống ai cả.”
Thuốc Nổ và Liễu Nhu quay sang nhìn nhau, không lẽ lão già này bị điên rồi, nãy giờ lão cứ lải nhải cái gì vậy?
Chợt, lão như giật mình nhớ ra cái gì mà hỏi:
“Làm sao cậu biết tên ta?”
“Tôi chỉ vô tình đọc được trong một cuốn sổ cũ thôi. Shintaro Nakamura, cựu chỉ huy vùng hai của Quân Đoàn, đang đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt của Marvelrick Spacehopper. Ông là một trong những thành viên kỳ cựu nhất của Quân Đoàn.”
“Ồ, ta biết cuốn sổ đó. Cậu may mắn đấy, kể cả ta cũng chỉ thấy được nó đúng một lần duy nhất. Ta vẫn còn nhớ màu xanh ruby tuyệt đẹp của tấm huân chương trên áo của chỉ huy Marvelrick vào hôm đó. Ta đã uống hai cốc nước giải khát mới của Namuh trước khi bọn ta nói chuyện. Chúng có mùi như gián chết khiến cho ta phải vào xúc miệng giữa chừng mới dễ chịu bớt.”
Liễu Nhu cười tít cả mắt:
“Nó có mùi dở như vậy lão còn uống hai cốc?”
“Cô thì biết gì, chỉ huy Marvelrick lúc đó vừa mới nhậm chức, không uống chính là không nể mặt chỉ huy. Lúc đó ta lại đang cần xin thăng chức cho vài người dưới trướng. Chà để xem nào, lúc đó hồ sơ ta đặt trên cùng chính là Veri, bên dưới chính là thằng nhóc láo toét Czechialini, sau đó là…”
Thuốc Nổ đưa tay cản trước mặt lão trước khi lão bắt đầu lải nhải tên của những người đồng đội lão cần thăng cấp cho. Cậu chỉ về phía Nori-VII phương xa hỏi thăm:
“Được rồi, lão có biết thành phố đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao mọi người lại biến mất?”
“Mọi người… Mọi người biến mất rồi sao?”
Cụm từ này giống như đã kích thích điều gì đó ở trong trí nhớ của lão. Khuôn mặt của lão Shintaro từ bình tĩnh, điềm đạm bất ngờ trở thành khủng hoảng, tuyệt vọng:
“Không! Mọi người… Mọi người biến mất rồi? Tại sao là như thế. Lão ca, dừng lại đi. Nếu đây là số phận của Namuh thì hãy cứ để mọi thứ diễn ra như vậy. Chúng ta không thể thoát ra được khỏi nó, kể cả Quái Thú Vũ Trụ cũng không thể. Người Namuh không thể có được tự do. Vách Tường mới là nhà của chúng ta. Chỉ có ở đây chúng ta mới được an toàn. Đừng… Lão ca… Lão làm gì thế… Đừng!...”
Thuốc Nổ ngẩn ra nhìn Liễu Nhu một cái. Cô gật đầu xác nhận. Cậu tiến tới gần lão Shintaro, nhẹ nhàng đặt tay lên vai lão, hỏi nhỏ:
“Được rồi, ở đây an toàn rồi, không có gì làm hại được lão hết cả đâu. Nói cho chúng tôi biết, tại sao không thể thoát ra khỏi Namuh? Phía bên ngoài kia ngoại trừ Quái Thú Vũ Trụ còn có thứ gì khác hay sao?”
Hơi thở của lão Shintaro đã bình tĩnh trở lại. Lão lẩm bẩm trong miệng:
“Không được, không được! Đây là thứ ký ức cần phải quên đi. Tại sao? Tại sao ta lại không thể quên chuyện đã xảy ra trong quá khứ? Ta vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên chỉ huy Marvelrick dặn dò với ta điều này. Ngài mặc một chiếc áo màu xám bạc, vuốt tóc từ phải sang trái. Lần thứ hai kiểu tóc vẫn giữ nguyên nhưng chiếc áo lại là màu cam nhạt. Lần thứ ba là màu xanh dương. Không! Ta không muốn nhớ! Chúng cứ chạy trong đầu ta như một chuỗi hình ảnh liên tục. Thật đáng sợ!”
Thuốc Nổ bỗng nhiên rút ra một con dao găm từ thắt lưng, đâm thẳng vào bụng của lão Shintaro Nakamura. Trước khi Liễu Nhu kịp cản cậu lại, Thuốc Nổ đã rạch bụng của lão Shintaro ra một đường dài song song với cột sống.
Mũi dao của cậu vang lên tiếng kim loại ma sát nặng nề. Từ bên trong vết thương không hề có máu chảy ra mà trong khoang bụng của lão Shintaro chính là hằng hà sa số những dây nhợ và vi mạch chẳng chịt, chính là kiểu công nghệ mà người Orcim sử dụng để điều khiển những chiếc hộp chân máy của bọn họ.
Hình ảnh này làm Thuốc Nổ liên tưởng tới những cái xác của đám người mặc áo trắng bị quân Latem chất đầy trước cổng doanh trại Tesseract của bọn họ. Bên trong những cái xác ấy cũng đầy thứ công nghệ ngoài hành tinh của Orcim.
Lão Shintaro lúc này không tỏ ra bất cứ một sự đau đớn nào, chỉ bất chợt nhìn vào thành phố Nori-VII ở phía xa, đưa bộ mặt ngạc nhiên nhìn về Liễu Nhu hỏi:
“Ồ, đây chính là Nori-VII của Kim Giới phải không? Ta đã lặn vào đây ba lần, tất cả đều là từ hơn 5000 năm trước. Chuyện gì đã xảy ra với thành phố này vậy, những cư dân của nó đâu hết rồi?”
Khuôn mặt Liễu Nhu đã bị sự kinh hoàng thay thế:
“Trời đất ơi! Chuyện gì xảy ra vậy, có phải lão đã bị người Orcim điều khiển nên hóa điên rồi không?”
Thuốc Nổ lắc đầu:
“Không phải đâu, cơ thể này vẫn là của lão, bộ não vẫn hoạt động và vẫn là trung tâm điều khiển tất cả mọi cơ quan. Chỉ là thay vì nội tạng của con người thì đã bị cơ giới hóa ở bên trong mà thôi.”
“Anh nghĩ ai đã làm việc này?”
“Tôi không biết, không loại trừ khả năng đây là một thí nghiệm của người Orcim lên chúng ta. Ngược lại, cũng có khả năng đây là thí nghiệm của người Namuh nào đó muốn chiếm lấy công nghệ của Orcim cho riêng mình.”
Liễu Nhu không khỏi rùng mình nhớ tới lần cuối cùng điều này xảy ra. Đó chính là khi một nhóm người Namuh được cho là đã cố gắng đánh cắp công nghệ điều khiển con Không Gian Hỏa Thú kinh khủng kia từ nền văn minh Lausiv cấp 7.
Hậu quả không cần phải nói, con Không Gian Hỏa Thú kia thức tỉnh và làm gỏi gần như toàn bộ Namuh. Về cơ bản, Namuh đã bại trận hoàn toàn trước nó. Chỉ nhờ may mắn mà con Không Gian Hỏa Thú đi tấn công Lỗ Trắng và bị Lỗ Trắng ở Namuh tiêu diệt hoàn toàn mà thôi. Nếu không, người Namuh chẳng có cách nào hữu hiệu giải quyết nó.
Lão Shintaro đưa đôi mắt lờ đờ nhìn Thuốc Nổ:
“Lão ca… Xin anh… Hãy giết em ngay tại nơi này đi. Em không muốn trở về Namuh nữa. Em mệt mỏi trước cuộc sống này rồi. Em đã một lần đích thực nhìn thấy thiên hà và những vì sao. Màu trắng sữa tuyệt đẹp ấy đối lập hoàn toàn với màu xám lờ mờ bên trong Vách Tường mà chúng ta sinh ra. Chỉ cần một phút giây này thôi, em đã thỏa nguyện.”
Thuốc Nổ không rõ đây là lời lão muốn nói với cậu, hay là hồi ức lão vẫn đang hằng phút đắm chìm vào bên trong kia nữa. Cậu nghiêm mặt đáp:
“Xin lỗi! Lão không thể chết ở đây được. Lão quá quan trọng để có thể chết như thế.”
Lão Shintaro không nghe lọt tai lời nói của cậu. Lão đang tiếp tục lải nhải về những ký ức nào đó năm lão 15 tuổi lần đầu được ăn thịt Feebmal hay về những người bạn của lão trong thời kỳ lão còn ở Học Viện. Sau đó lão lại tiếp tục nói về một cô gái nào đó hình như là mối tình đầu của lão ở Học Viện:
“Cô cậu biết đấy, cô ấy tên là Phương Linh. Tên nghe hơi lạ đúng không? Tên cô ấy thuộc về một nhánh hiếm ở Namuh. Tôi quen được cô ấy thông qua anh trai của cô ấy là Henry. Gã là một kẻ lông bông, không nghề không nghiệp nhưng được cái miệng lưỡi cực kỳ dẻo quẹo. Gã chuyên làm những trò mua vui cho binh sĩ của Namuh để kiếm sống.”
“Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau là lúc tôi 22 tuổi 231 ngày ở quán rượu của gia tộc Taniguchi. Ngày hôm đó tôi gọi một ly Murique còn nàng uống một ly La Campiasso. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện về thời tiết chán ngán quanh năm như một của thành phố Namuh trung tâm. Sau đó là lịch lên lớp của nàng. Tất cả chúng đều nằm trong những chu kỳ chẵn…”
Thuốc Nổ và Liễu Nhu từ nãy giờ đã không còn tập trung nghe câu chuyện dông dài của lão, mỗi người đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng. Liễu Nhu vào trường đoạn tình sử của lão còn có để ý một hai chứ Thuốc Nổ đã hoàn toàn mặc kệ lời lão nói. Sau khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì Tjn Zlm đã trở lại:
“Chào mọi người! Anh chị không đứng chờ làm em giật hết cả mình, cứ tưởng mình bị bỏ rơi lại Nori-VII rồi chứ. Ồ! Ai đây?”
Tjn Zlm xem như là người duy nhất không chú ý tới mớ dây kỳ quái đang chui ra từ bụng lão. Nhân vật mới tới có vẻ đã thu hút sự chú ý của lão Shintaro, lão dừng câu chuyện về việc lão đã phải bỏ thêm bao nhiêu nước đường vào ly Murique nào đấy, hẳn là một loại đồ uống kiểu cocktail của lão. Lão nhìn Tjn Zlm chằm chằm chép miệng:
“Chà! Ta vẫn còn nhớ cậu, ta đã gặp cậu hai lần trong những nhiệm vụ trước đây. Cậu chính là Tjn Zlm, một tên lính ngầm của Hoàng Gia Latem nhưng không hiểu sao cứ thích lần mò ở những nơi Hoàng Gia luôn khinh thường dòm ngó tới. Ta có thể ngửi được mùi rỉ sét hôi thối bốc ra từ cậu từ cách đó hàng chục km.”
Tjn Zlm hơi bối rối trước lời nói của lão. Cậu ta liếc mắt nhìn qua Thuốc Nổ và Liễu Nhu một cái, xem ra hai người kia chẳng mấy quan tâm tới thân phận bí ẩn này của cậu ta thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu ta tò mò hỏi:
“Vậy à, lão là ai? Mà sao tôi chưa từng gặp lão?”
Lão Shintaro nhìn vào cậu ta, nói với một giọng điệu bực dọc:
“Chà, lũ trẻ con bây giờ càng ngày càng láo. Rõ ràng tôi đã gặp cậu, chúng ta còn đứng mặt đối mặt nói chuyện một lần nữa kìa. Đó là năm ta 2432 tuổi tròn, làm sao mà có thể quên được dễ dàng như thế?”
Tjn Zlm đầu cũng to như cái đấu trước sự dẫn dắt bất ngờ này của lão Shintaro:
“Này, đừng đùa chứ, tôi đã gặp lão bao giờ đâu? Mà sứ giả Eguh có thể sống lâu tới mức đó à? Tôi nghĩ tuổi thọ của mọi người phải ít hơn người Latem chúng tôi chứ?”
Lão Shintaro còn đang định nói gì đó thì Thuốc Nổ đã ngắt lời:
“Được rồi, cậu cũng đừng có nghe lời nói của lão. Có khi đúng là lão đã từng gặp cậu thật, nhưng đó là cậu ở trong những chu kỳ quay của Kim Giới trước đây, chứ cũng không phải là cậu bây giờ. Tất nhiên cậu sẽ chẳng có tí ký ức nào về việc đó rồi.”
Câu nói này càng làm cho đầu óc của Tjn Zlm trở nên mờ mịt hơn. Thuốc Nổ quay lại trọng tâm chính của chuyến đi lần này:
“Cậu đã lấy được nó chưa?”
Tjn Zlm nâng lên tay một cái hộp kim loại lớn, bên trong có tới ba lớp, yểm thêm rất nhiều dòng chảy hạt Marvé, vừa chỉ vào vừa nói như kể công:
“Đại ca an tâm, nhiệm vụ đã hoàn thành, chừng này hẳn có thể đủ để tạo thành lượng sợi tổng hợp gì gì đó mà đại ca cần.”
Thuốc Nổ hài lòng gật đầu.
Bốn người nhanh chóng lên đường xuất phát, trở về tổng hành dinh của họ ở bên dưới mộ phần của Nori-V. Những cổng ra vào của Nori-VII lúc này đã đông đặc lính Latem canh gác và giám sát. Từ trên những ngọn đồi cao, bọn Thuốc Nổ có thể dễ dàng quan sát thấy được người Latem đang lùng sục khắp xung quanh thành phố để tìm kiếm người sống sót.
Nỗ lực của người Latem xem ra là khá vô vọng. Với Tổ Nhãn Lausiv, Thuốc Nổ có thể dễ dàng quét ra xung quanh thành phố để tìm kiếm dấu hiệu sống sót ngay từ ban đầu. Cậu khẳng định được, trừ khi người sống sót nấp ở trong những khe nứt kín, nơi có nhiều hiện tượng quang học cản trở tầm nhìn, như trường hợp của lão Shintaro, nếu không Nori-VII chính là một thành phố chết đúng nghĩa.
Họ cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi lưới tìm kiếm của Latem bao phủ tới tận đây. Thuốc Nổ có thể loáng thoáng trông được, người Latem đang cố gắng đưa cả hình chiếu của những con Robot bốn chiều của họ tiến vào thành phố này rà soát, thông qua các cổng không gian lớn nhất. Tới lúc đó, chiến dịch tìm kiếm sẽ lên tới phạm vi đỉnh điểm.
Từ đằng sau cậu, Tjn Zlm đang thúc thúc vào vai lão Shintaro nằm trên lưng Thuốc Nổ:
“Lão cứ làm cái gì áo trùm mà thần thần bí bí thế.”
Thuốc Nổ chưa kịp lên tiếng hỏi thì lão Shintaro đã đáp lời:
“Mấy cô cậu thì biết cái gì. Ở trong áo trùm của Namuh có một cổng ẩn, cho phép cô cậu có thể nghe lén bất cứ thứ gì trong phạm vi 5km xung quanh, mặc kệ là dạng truyền tin nào. Vì hạn chế có kẻ lợi dụng điều này để nghe lén những chiếc áo trùm khác nên chế độ này không có bao nhiêu người biết.”
Thuốc Nổ xoa cằm, hình như cậu đúng là đã từng nghe Phạm Quang nói một điều tương tự như vậy. Tuy nhiên, lúc đó họ đang ở vào tình cảnh chất vấn nhau người sống ta chết, Thuốc Nổ làm gì có tâm trạng nào đi kiểm chứng xem thông tin của cậu ta cho là đúng sự thật hay không.
Từ trong áo trùm màu xanh của lão Shintaro vang lên tiếng nói chói tai đặc trưng của dân Latem:
“…hết phạm vi.”
“Rõ thưa chỉ huy!”
“Có thông tin rằng những vụ việc này không chỉ cá biệt ở Nori-VII?”
“Đúng vậy thưa chỉ huy. Không chỉ toàn bộ người dân ở Nori-VII mất tích mà chính bản thân một số lính đồn trú người Nori-VII trong các trạm gác của chúng ta ở trong không gian bậc cao cũng đột nhiên biến mất. Một số nhân chứng miêu tả rằng họ giống như bay hơi vào không khí vậy, không có gì dự báo trước. Có điều, thông tin này cần được kiểm chứng thêm.”
Thuốc Nổ nhíu mày, miêu tả này gần như không khác gì với những quan sát của cậu về những gì đã diễn ra trên hành tinh Nori-VII. Rút cuộc, thứ gì có thể làm ra việc này?
Giọng nói ở trong áo trùm đột nhiên ngưng bặt trong hơn mười giây. Hai người Liễu Nhu và Tjn Zlm còn đang khó hiểu thì đột ngột lão Shintaro cười lên một tiếng ha hả. Thuốc Nổ vội vàng hét lớn:
“Nằm xuống mặt đất!”
Đoạn cậu vừa thực hiện động tác này, vừa rút từ trong túi ra một khối trắng hình lập phương, kích thước cỡ ngang với một quả bóng bàn. Cấu tạo của nó hết sức đặc biệt vì nó không được làm bằng các hạt vật chất thông thường mà là hạt Marvé. Thuốc Nổ lẹ tay ném nó lên phía bầu trời.
Gần như ngay lập tức, Tjn Zlm ôm đầu phản ứng dữ dội. Trong tầm nhìn của ba người còn lại, năm quả tên lửa cầm tay của người Latem đột ngột xuất hiện rồi lao thẳng về phía họ. Lúc cách bọn Thuốc Nổ tầm hai mươi lăm mét, chúng như đụng phải một bức tường lực cản vô hình trong không khí, bị hất ngược lên trời, sau đó phát nổ trên đỉnh đầu bọn họ.
Thuốc Nổ lấy ra từ trong túi thêm bốn quả cầu nữa, bực dọc quát:
“Chuyện quái gì thế này, lão già?”
“À, cũng chẳng có gì, ta quên nói với cô cậu, nguyên nhân thứ hai khiến cho cổng ẩn này không phổ biến, chính là lúc nghe lén sẽ có một xác suất rất cao bị phát hiện.”
Những chuyện liên quan tới Tưởng Giới, giống như bản chất của nó, cách nó vận hành, cách nó liên lạc xuyên qua không gian với Peaky là những thứ mà Tổ Nhãn Lausiv của Thuốc Nổ chưa bao giờ nhìn ra được. Trò nghe lén của áo trùm này cũng không hề ngoại lệ. Cậu chỉ hơi bực mình vì thái độ tưng tửng của lão Shintaro Nakamura, vội vàng ném bốn quả cầu xuống đất.
Thân hình của bốn người lập tức bị dịch chuyển, chớp mắt đã xuất hiện tại một nơi nào đó ở trong không gian năm chiều, cách xa những kẻ có ý định bao vây họ tại Nori-VII. Thuốc Nổ lắc đầu nguầy nguậy trong khi Liễu Nhu đang xụ mặt tiếc rẻ vì lãng phí mấy quả cầu.
Đây cũng là một loại ma pháp đặc biệt Thuốc Nổ tìm ra gần đây, chính là ma pháp lưu trữ Orestag (*Storage), thứ nổi danh được người Namuh gọi là ma pháp cấp 3 vô dụng nhất. Nó khó chế tạo mà lại chẳng có tác dụng gì khác ngoài lưu giữ ma pháp của người sử dụng vào trong một khối hộp nhỏ. Không thể lưu trữ vô tận, có hạn chế lớn về số lượng.
Đối với Thuốc Nổ mà nói, thứ này lại hết sức hữu dụng cho cậu trong các trường hợp chiến đấu ở ngoài không gian năm chiều. Tuy vậy, một lúc dùng tới bốn quả cầu Orpeatolitten (*Teleportation) vốn có thể cứu mạng lúc nguy cấp cũng khiến cho cậu đau xót ruột gan.
Bốn người nhanh chóng theo đường cũ trở về căn hầm bí mật ở hành tinh Nori-V. Trên đường đi không còn xảy ra bất cứ sự cố nào khác, họ an toàn về được đến nơi. Thuốc Nổ là người đầu tiên bò xuống đoạn cầu thang ống hẹp dẫn vào trong căn cứ. Chưa đi được tới nửa đường, cậu đã nhíu mày bước chậm lại.
Những người khác, đặc biệt là Shintaro Nakamura cũng nhanh chóng cảm nhận được sự bất thường quanh đây giống như Thuốc Nổ. Khi cả bọn đứng trước tên lửa KR-1 thì đã thấy một người đàn ông Latem cao lớn đứng đây chờ sẵn.
Thân người ông ta ở sâu trong bóng tối nhưng màu trắng sáng lấp lánh của kim loại ở trên thân vẫn không thể nào bị xóa bỏ đi hoàn toàn. Thuốc Nổ nhìn lướt qua ông ta, miệng lẩm bẩm:
“Wykium – Hợp kim của Hoàng Gia.”
Người đàn ông quay lại, làm một động tác chào lễ phép tới đáng kinh ngạc, đúng theo văn hóa của những người thuộc tầng lớp học thức nhất ở Namuh, mở miệng nói. Âm thanh ông ta phát ra không chói tai mà ngược lại hết sức trầm ấm, nhẹ nhàng, cảm giác như có thể thôi miên được người đối diện:
“Cảm ơn chư vị, thời gian qua đã chăm sóc cháu gái của ta.”
Thuốc Nổ nở nụ cười giễu cợt:
“Chà! Đây là cách Hoàng Gia Latem cảm ơn người khác à?”
Từ xung quanh, hàng loạt nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào bọn họ. Cứ như chỉ cần người đàn ông kia ra lệnh, bốn người sẽ bị bắn thủng không còn manh giáp.