Thời Không Lụi Tàn

Chương 119: Điện hạ



Hai người Thuốc Nổ được dẫn tới một gian điện vô cùng xa hoa lộng lẫy, chỉ cần nhìn vào đã toát lên dáng vẻ vương giả, quý phái. Đôi mắt của Vlare Papenhuyzen đã nhanh chóng dán chặt vào một bóng hình đang ngồi ở chính giữa gian điện, ăn mặc khác hẳn với mọi người xung quanh, trên đầu đội một chiếc vương miện lớn.

Thuốc Nổ không biết ý nghĩa của chiếc vương miện ở trong văn hóa của Namuh có giống như văn hóa của người Liên Bang hay không, tuy nhiên Vlare Papenhuyzen đã nhanh chóng xác nhận cho cậu:

“Mirage Spacehopper! Cậu bị điên hay sao mà ăn mặc như bọn vua chúa dở hơi thế này? Cậu đi thay lại quân phục đi, tôi có chuyện cần nói với cậu về anh trai của cậu.”

“Thật vô lễ!” – Alice lên tiếng.

Tuy nhiên, lời nói của cô ta đã nhanh chóng bị Mirage Spacehopper đưa tay cắt đứt. Anh ta chỉ tay ra hiệu vào chiếc ghế ngay bên cạnh mình. Alice liền đỏ mặt nhu thuận, tới đó ngồi xuống. Mirage Spacehopper thản nhiên như chốn không người, đưa đôi tay rắn rỏi của anh ta choàng qua người của Alice.

Vlare Papenhuyzen gần như không tin được vào mắt mình:

“Không phải chứ? Tấm khiên của Namuh mà tôi biết sẽ không đời nào đóng trại tại cái nơi không có chút nghĩa lý gì này để sống cuộc đời ăn chơi hưởng lạc, tránh xa những khói bụi của trần gian.”

Mirage Spacehopper cười khẩy:

“Ông thì biết gì về tôi hả Vlare? Không, ngược lại là đằng khác. Những gì ông biết về tôi chỉ là những thứ tôi muốn ông biết về tôi mà thôi. Ông muốn gặp tôi có chuyện gì? Chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả.”

Vlare Papenhuyzen cầm hai thứ di vật của Marvelrick Spacehopper ném thẳng ra mặt đất, nói với giọng điệu bực tức:

“Anh trai của cậu đã bị nền cộng hòa mới của Namuh sát hại dã man. Đây là tất cả những gì chúng tôi có thể đem về. Và trong khi chúng tôi cố sống cố chết để làm điều đó, những gì cậu đang làm ở đây là ăn chơi hưởng lạc?”

Mirage Spacehopper vẫy tay.

Hai thứ di vật của Marvelrick bay thẳng vào trong lòng bàn tay của anh ta. Anh ta cũng chẳng nhìn tới tấm huy hiệu lấy một lần mà chỉ liếc mắt sơ qua nửa tấm áo choàng cũ kỹ.

Rồi, trước ánh mắt không thể tin được của Thuốc Nổ và Vlare Papenhuyzen, anh ta nhẹ nhàng đặt hai thứ kia xuống một bên, quay sang nhìn Vlare Papenhuyzen hỏi:

“Vậy thì sao?”

Vlare cảm nhận như thể lỗ tai của mình lại hoàn toàn không thuộc về mình nữa. Mirage Spacehopper, một trong hai người của cặp anh em nổi tiếng nhất toàn bộ Namuh lại phát biểu như vậy về cái chết của anh mình? Vậy thì sao lại nghĩa là làm sao?

“Mirage, đây không phải là chuyện đùa! Marvelrick thật sự đã chết, chết bằng cách dã man nhất. Và tất cả những gì cậu có thể nói là vậy thì sao? Kẻ thù đang ở ngay trước mắt cậu, ngay bên trong thành phố Namuh trung tâm kia kìa! Cậu không muốn báo thù hay sao?”

“Chuyện đó thì liên quan gì tới ông Vlare?”

Câu nói của Mirage Spacehopper tới quá đột ngột khiến cho Vlare Papenhuyzen hoàn toàn cứng cả họng lại. Ông ta cảm giác một cơn khó thở đang tắc ở trong yết hầu, xả kiểu gì cũng không trôi ra được:

“Cậu…Cậu! Sao cậu có thể nói thế về anh trai của mình kia chứ?”

“Không đúng ý ông sao Vlare? Không đúng những gì ông dự tính phải không? Trong suy nghĩ của ông, tôi phải điên lên, sau đó dẫn cả tiểu đội Ảo Ảnh quay về tàn sát tận gốc những kẻ Cộng Hòa đã gây ra tội ác này. Sau đó, cũng nhân tiện mà đưa ông trở lại vị trí trong Hội Đồng Tối Cao của Hiến Quốc như xưa kia?”

“Quên chuyện đó đi! Chúng ta đang nói về anh trai cậu!”

“Vậy thì tôi đã nói với ông rồi. Là anh trai tôi, hay là anh trai của ông? Ông lảm nhảm như vậy để mà làm gì?”

Vlare Papenhuyzen phải bước lùi lại hai bước thì cơn tức ngực mới dịu xuống phần nào:

“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao cậu lại biến đổi khác tới như vậy?”

“Chỉ có thể nói, ngay từ đầu ông đã không hiểu được tôi Vlare!”

Alice ngồi ở một bên Mirage Spacehopper đột ngột chen lời vào:

“Hội trưởng Vlare, ông chẳng hiểu chuyện gì cả thì cũng đừng lên tiếng phê phán như vậy. Ngay từ lâu đoàn trưởng Marvelrick đã là vật cản trên con đường thực hiện mong ước của chỉ huy Mirage rồi. Chỉ huy Mirage vốn không hề có mong muốn bảo vệ Namuh này. Nếu không phải đoàn trưởng Marvelrick luôn ép buộc, chỉ huy Mirage đã sớm ly khai ra một bên từ lâu rồi.”

Mirage Spacehopper cũng không hề có ý định sẽ cản lời nói của Alice.

“Nếu cậu không muốn bảo vệ Namuh thì cậu muốn cái quái gì chứ hả Mirage? Muốn làm vua ư? Nếu như tới Namuh cũng không còn thì cậu sẽ làm vua của cái quái gì kia chứ? Cậu đang suy nghĩ điều gì? Cậu đang tính toán điều gì? Vì mong ước đó cậu sẵn sàng mặc kệ cái chết của Marvelrick?”

“Đúng vậy!” – Mirage đáp trả.

“Đúng như Alice nói, tôi muốn làm vua, nhưng không phải là của Namuh này. Cái tôi muốn, đó chính là…khôi phục lại hào quang của người Slatrommi khi xưa!”

Có một khoảng lặng kéo dài ở sau lời nói này của Mirage Spacehopper.

“Slatrommi? Slatrommi là tộc người chết tiệt nào? Cậu đang lải nhải điều thần kinh gì vậy?”

“Không phải anh thù ghét tộc Slatrommi lắm hay sao?” – Thuốc Nổ hỏi.

Lời nói của Thuốc Nổ nhanh chóng biến cậu thành điểm tiêu cự trung tâm trong tầm nhìn của Vlare Papenhuyzen. Mirage Spacehopper không vội trả lời ngay mà nhìn từ trên xuống dưới Thuốc Nổ:

“Xem ra cậu đã tới được Suối Nguồn của Mộc Giới?”

“Đúng vậy, tôi phải cảm ơn anh về lời khuyên đó.”

Mirage Spacehopper thầm cân nhắc:

“Cậu đã nhìn thấy được gì ở trong đó?”

“Bản thân con người tôi. Những giá trị làm nên tôi. Những thứ giúp cho tôi trở nên toàn vẹn.” – Thuốc Nổ đáp ngay mà không cần suy nghĩ.

Mirage Spacehopper mỉm cười:

“Tôi cũng như cậu vậy. Tôi cũng đã nhìn thấy được sự thật về tôi ở trong Suối Nguồn…”

Thuốc Nổ kiên nhẫn chờ đợi, biết rằng lời của Mirage Spacehopper không dừng lại ở đây.

“Tôi thấy được tổ tiên của tôi ở trong đó, tộc người Slatrommi đã từng một thời thống trị toàn bộ những nền văn minh khác của vũ trụ ở dưới chân. Đó là một thời kỳ huy hoàng thật sự. Đó chính là đỉnh cao của nền văn minh mà mọi nền văn minh khác đều hướng về. Cậu nên nhìn thấy được thủ đô của đế quốc lúc đó.”

Thuốc Nổ nhíu mày.

Cậu không rõ lắm tại sao lại có rất nhiều mâu thuẫn giữa những gì cậu biết với những gì Mada đã nói với cậu ở bên trong Mộc Giới về con tàu của Eden. Nếu đúng như nguyên tắc về con tàu Eden, tổ tiên của Mirage Spacehopper không thể nào là người Slatrommi mới phải. Nhưng vì một lý do nào đó, anh ta lại kiên quyết khẳng định.

Thuốc Nổ không hiểu rõ vấn đề nên chẳng có bất kỳ luận cứ nào để phản bác lại anh ta.

“Nhưng anh ghét những người đó?”

“Cậu hiểu sai vấn đề rồi Trần Ngọc ạ…”

“Thứ tôi ghét chính là bản thân những con người của nền văn minh Slatrommi. Đó là những kẻ ngu ngốc đã lãng phí tất cả món quà mà tạo hóa đã ban tặng cho họ để sống những cuộc đời dối trá và thừa thãi. Nhưng hoàn toàn ngược lại, tôi trân trọng những giá trị cốt lõi mà nền văn minh của người Slatrommi đem lại…”

“Đó là một thế giới nơi con người hoàn toàn có thể làm chủ vận mạng của bản thân mình. Không một ai có quyền quyết định điều đó thay họ, không một cái tạo hóa nào khiến cho loài người phải quỳ gối kính sợ được nữa. Con người sẽ chinh phục được tự nhiên, biến tự nhiên thành những công cụ phục vụ cho cuộc sống của chính mình….”

“Đúng vậy, chính là như vậy. Chỉ cần một ai đó định hướng thôi. Một ai đó định hướng nền văn minh Slatrommi phát triển bền vững hơn. Một ai đó nói cho họ biết đâu là điều đúng đắn cần làm và đâu là thứ sai trái cần phải bị loại bỏ. Slatrommi sẽ trở lại, và vĩ đại hơn gấp vô số lần. Đó sẽ là một nền văn minh của tự do, khám phá, mộng mơ và hòa bình.”

Thuốc Nổ hít sâu một hơi:

“Và anh nghĩ người đó sẽ là anh? Anh sẽ lại là chúa cứu thế cho nền văn minh Slatrommi? Anh muốn học theo Mada năm xưa?”

“Có gì không được chứ? Mada cũng là con người. Nếu ông ta làm được thì tôi cũng sẽ làm được.”

Thuốc Nổ lắc đầu cười giễu:

“Không! Khác nhau đấy, khác nhau đấy chỉ huy Mirage ạ, Mada hoàn toàn không cần bất cứ hồi báo nào để làm điều đó, trong khi anh chỉ đang thực hiện vì mục đích cá nhân của chính bản thân mình mà thôi.”

Mirage ngửa đầu ra sau ghế:

“Slatrommi khác với Namuh. Nó là một thế giới mà ai ai cũng có thể sử dụng vũ lực của riêng mình. Nếu không có một người cai trị đủ mạnh mẽ, nó sẽ lặp lại sai lầm của chính bản thân của chính nó ở trong quá khứ mà thôi. Không phải là chuyện mục đích là đúng hay sai mà là chuyện thứ đó có cần thiết hay không cần thiết.”

Thuốc Nổ nhắc nhở:

“Quyền lực tuyệt đối, rồi sẽ dẫn tới sự tha hóa tuyệt đối!”

“Nếu là tôi thì sẽ không như thế!”

Thuốc Nổ không thể nói thêm điều gì nữa. Với một chữ nếu, người ta có thể nhốt cả một tinh hệ vào bên trong một cái chuông gió…

Mà đôi khi cũng chẳng cần tới chữ nếu đó nữa.

Mirage Spacehopper thở dài:

“Dân tộc là một khái niệm rất lạ kỳ. Đôi khi cả một xã hội đều biết việc đó là sai trái với đạo đức, nhưng chỉ cần đem lại lợi ích cho dân tộc bọn họ - vật chất, danh tiếng, không gian sinh tồn cái gì mà chẳng được chứ - họ sẵn sàng tiếp tục làm những điều sai trái đó mà không hề do dự hay nhíu mày. Cái này chính là cứu cánh biện minh cho phương tiện. Hơn nữa…”

“Ngay từ đầu, chuyện tôi làm đã chẳng có gì sai.”

Vlare Papenhuyzen có vẻ như đã không chịu đựng được nữa:

“Chết tiệt, mặc kệ chuyện đó là đúng hay sai. Nhưng cậu không trả thù cho Marvelrick chính là sai! Là sai lầm trầm trọng đấy có hiểu không?”

“Anh ấy sẽ hiểu” – Mirage Spacehopper nói chắc nịch.

“Anh ấy sẽ hiểu tại sao tôi lại phải làm thế. Ngay từ khi bước vào con đường đấu đá chính trị trong chính quyền Namuh này, anh ấy đã tự biến mình trở thành con người tầm thường. Anh ấy không còn xứng đáng với vị thế của một người đồng cai trị nền văn minh Tân Slatrommi trong tương lai nữa rồi. Đây là kết cục mà anh ấy đã lựa chọn!”

Mirage Spacehopper quay sang nhìn Thuốc Nổ:

“Còn cậu!...”

“Bây giờ thì cậu đã biết tất cả những gì tôi mong muốn rồi. Lựa chọn của cậu như thế nào? Đi theo tôi và nhìn thấy những chân trời mới của nền văn minh Tân Slatrommi. Hay tiếp tục chết dí với cái nền văn minh Namuh đã chết ở đây. Thời gian sắp hết rồi. Đã tới lúc cậu phải đưa ra lựa chọn cuối cùng.”

Thuốc Nổ ngạc nhiên:

“Thời gian sắp hết? Anh cũng biết về chuyến hành trình đi về quá khứ của tàu này?”

Mirage Spacehopper mỉm cười nghiền ngẫm, từ chối bình luận về điều Thuốc Nổ hỏi tới.

“Tôi không thể đi theo anh được.” – Thuốc Nổ lắc đầu.

“Giống như anh đã nói về tính dân tộc. Tôi chỉ xem mình là một con người. Tôi chưa bao giờ xem mình là một thành viên của chủng tộc Slatrommi như anh nói cả. Và cũng sẽ không bao giờ xem mình giống như thế.”

Những người lính trong tiểu đội Ảo Ảnh xung quanh đều đưa ánh mắt giận dữ nhìn về phía Thuốc Nổ. Thậm chí ba bốn người trong số đó đã giương vũ khí lên, nhắm vào cậu và Vlare Papenhuyzen. Thuốc Nổ cười nhạt, nhìn về phía Mirage Spacehopper. Anh ta lúc này mới đưa tay lên, ngăn cản hành động của những người cấp dưới.

Đoạn, Mirage Spacehopper nhìn thẳng vào Thuốc Nổ nói:

“Chúng ta là những người có khả năng… Trần Ngọc ạ! Tôi nhìn thấy những tiềm năng trong cậu mà có khi cậu còn chẳng biết về chính bản thân mình. Cậu không nên lựa chọn theo cảm xúc như vậy mà hãy tin theo lý trí. Tôi đã sớm đánh mất niềm tin vào nhân loại. Sớm thôi, cậu cũng sẽ nhận ra những thối nát và xấu xa của nhân loại chẳng hề dừng lại dù cho cả thế giới đã bước vào tận thế…”

“Tranh giành, kèn cựa, nhỏ nhen, tham lam, ích kỷ, dối trá, phản bội… Chúng luôn tồn tại trong bản thân của mọi con người. Thời đại tận thế phóng to chúng lên, làm cho chúng trở nên xấu xí hơn bao giờ hết. Một chủng tộc như vậy không xứng đáng được cứu rỗi. Cùng với tôi, hãy xây dựng một thế giới lý tưởng mới. Chúng ta có thể bắt tay khởi tạo mọi thứ lại từ đầu.”

Mirage Spacehopper nhẹ nhàng xoa xoa đứa trẻ ở trong bụng của Alice:

“Tôi sẽ trở thành trái tim còn cậu sẽ trở thành bộ não. Chúng ta sẽ tạo ra một thế giới hoàn mỹ, mọi người đều chân thành và dũng cảm, mưu trí và giàu nghị lực. Thế giới sẽ không còn những lời nói dối, hay những ích kỷ cá nhân. Mọi người sinh ra đều sẽ được dạy về lẽ sống và cách biết yêu thương những người khác. Cậu có nhìn thấy được thế giới đó giống như cách tôi đang nhìn về nó lúc này hay không?”

Thuốc Nổ hỏi ngược lại:

“Vậy anh sẽ làm thế nào nếu các mầm móng tội ác manh nha?”

“Tôi sẽ tiêu diệt chúng từ trong trứng nước. Để những tư tưởng xấu xa đó không bao giờ có đất sống ở trong xã hội lý tưởng của tôi, Slatrommi lý tưởng của tôi. Tôi cũng sẽ cải tạo gen của loài người Slatrommi, xóa đi tất cả những phần gen có thể tạo ra tội ác.”

Thuốc Nổ lắc đầu:

“Xã hội anh muốn tạo ra không có bất kỳ một lời nói dối nào cả. Bởi vì bản thân toàn bộ xã hội đó là một lời nói dối lớn nhất. Lời nói dối lớn nhất ở trong tất cả những lời nói dối của các nền văn minh!”

“Có gì sai khi một lời nói dối phục vụ mục đích tốt đẹp kia chứ?”

“Cách tôi và anh nhìn thế giới khác biệt nhau Mirage ạ. Đối với tôi, thế giới không thể hoàn toàn phân ra thành trắng và đen, tốt và xấu. Hai mặt của một đồng xu luôn luôn tồn tại. Anh không thể cố gắng xóa đi một trong hai mặt của một đồng xu mà vẫn gọi nó là một đồng xu được.”

Mirage cười cợt:

“Cuối cùng thì tôi đã hiểu. Lý ra từ đầu tôi đã không nên tốn thời gian với cậu mới phải. Tôi tưởng cậu có thể hiểu được tôi. Nhưng không, cậu chỉ luôn nói về những mớ lý thuyết sáo rỗng mà không chịu bắt tay vào làm bất kỳ điều gì. Bất kỳ điều gì! Mà khi không làm bất cứ một điều gì thì chẳng có bất kỳ thứ gì sẽ thay đổi hết cả. Thế giới cậu mong muốn sẽ mãi chỉ là giấc mộng mà thôi!”

Mirage Spacehopper ngồi ngả ra lưng ghế, dáng vẻ mệt mỏi như bị rút hết hơi sức:

“Alice! Tiễn khách!”

Vlare Papenhuyzen hét lên:

“Mirage! Trả phu nhân Tereshkova cho tôi. Cậu lấy quyền gì mà cấm tôi gặp bà ấy.”

Mirage Spacehopper cũng chẳng buồn trả lời lấy Vlare ngủ gật. Anh ta chỉ phẩy tay ra hiệu cho người ma pháp sư cấp dưới. Người này liền đứng ra trả lời thay:

“Tình hình của phu nhân Tereshkova hết sức nghiêm trọng, nhất định phải ở lại Tekram chữa trị, không thể du hành không gian với các vị được. Còn các vị thì khác, các vị đã không còn được tiểu đội Ảo Ảnh xem là khách, chúng tôi không thể giữ các vị ở lại Tekram được nữa. Vui lòng rời đi cho.”

Mặc dù Vlare Papenhuyzen vô cùng không cam lòng nhưng trước vũ lực áp đảo của đối phương, ông ta hoàn toàn không có cách nào để phản kháng lại cả.

Cũng may mà tiểu đội Ảo Ảnh hoàn toàn không có chút hứng thú gì với lão Adam. Thuốc Nổ thầm nghĩ có phải hay chăng đối với sự tồn tại của nền văn minh Tân Slatrommi sau này mà nói, khoa học là thứ gì đó có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao.

Cả ba người được mời cũng có, được cáng đi cũng có, mang trở lại bề mặt đã tan hoang của Tinh Cầu Tekram. Ở đây, đã có người chờ sẵn Vlare Papenhuyzen:

“Hội trưởng, chỉ huy ngài không sao chứ?”

Cô gái này ăn nói lắp bắp lộn xộn. Thuốc Nổ nghe giọng nói quen thuộc thì nhớ mang máng cậu đã gặp qua một lần, hình như chính là người thư ký lúc nào cũng túc trực đi theo Vlare Papenhuyzen. Quả nhiên, cô gái kia vừa trông thấy cậu thì đã trỏ thẳng vào mặt:

“Là số 309199! Chỉ huy đây là cơ hội tốt, ở đây không có bất kỳ một người nào khác của Hiến Quốc chứng kiến, chúng ta có thể thoải mái khử cậu ta mà không làm ảnh hưởng tới sự tuân thủ tuyệt đối của Hiến Pháp lập ra.”

Thuốc Nổ cười cười:

“Ở trong ngành giáo dục nơi tôi tới có một câu nói rất nổi tiếng, quay tài liệu mà không bị giáo viên bắt thì đạo đức vẫn cứ sáng ngời.”

Vlare Papenhuyzen vốn đang vô cùng bực dọc, cũng chẳng nhận ra được ý nói móc ở trong lời của Thuốc Nổ, nhìn về phía cô gái kia mà mắng xối xả:

“Khử khử cái gì. Khử cái đầu cô ấy! Cơ hội khôi phục lại Hiến Quốc đang ngày càng mong manh, bây giờ cô lại còn cả gan bảo tôi đi khử người bên mình hay sao? Ai cho cô cái quyền quyết định thay cho người đứng đầu của Hội Bàn Tròn hả Beatriz?”

“Tôi, tôi không dám.”

Vlare Papenhuyzen tức giận bỏ lên phi thuyền trước. Trong khi đó Thuốc Nổ cũng loay hoay mang lão Adam còn đang bất tỉnh lên phi thuyền. Họ nhanh chóng tắt toàn bộ các thiết bị phát sóng đi.

Ở xung quanh Tekram, bởi vì có sự đồn trú của Tiểu Đội Ảo Ảnh, Quái Thú Vũ Trụ mới không dám bén mảng tới nơi này. Chứ nếu như họ còn dám liên lạc thoải mái như thế bên ngoài Vách Tường thì trước sau gì cũng toi đời.

Phi thuyền cũng chẳng bay đi đâu xa mà dừng lại ở một cái hải đăng đã bỏ hoang. Theo lời của người thư ký Vlare Papenhuyzen thì nó đã từng là một cái hải đăng được sử dụng trong thời kỳ cũ, khi Quân Đoàn Vệ Quốc Namuh vẫn còn chia ra mười hai khu vực phòng thủ cho Vách Tường chứ không phải chỉ còn lại bốn như bây giờ.

Vì sự xuất hiện của cách phân chia mới, giá trị của hải đăng nằm ở đây đã hoàn toàn không còn cần thiết nữa. Người ta cũng ngắt luôn nguồn năng lượng cung cấp xuyên qua không gian dành cho nó. Lâu dần thì cũng chẳng còn ai nhớ tới sự tồn tại của một cái hải đăng như vậy ở khu vực này, thậm chí không rõ sổ sách ghi chép của ba tổ chức lớn còn lại của Hiến Quốc là Chấp Chính Giả, Học Viện và Quân Đoàn có còn ghi nhận nó hay không nữa.

Xem ra phe Cộng Hòa thực sự sợ Mirage Spacehopper tới đối phó họ, bởi vậy trên đường đi hoàn toàn không có dấu vết của bất kỳ một chiếm hạm Cộng Hòa nào lảng vảng ở khu vực này.

Khi Thuốc Nổ tới nơi, cậu đã gặp lại nhiều gương mặt quen thuộc. Không chỉ có những người ở trong Giám Sát Giả trước đây mà thậm chí cậu còn chẳng biết tên, còn có nhiều người khác không hài lòng với nền Cộng Hòa mới. Rei vốn cũng ở đây liền tới tiếp quản và chăm sóc cho lão Adam còn đang bất tỉnh.

Điều cậu ngạc nhiên nhất là Izumi, người thuộc về gia tộc Taniguchi cũng ở nơi này. Theo những gì Thuốc Nổ quan sát được về gia tộc Taniguchi, có vẻ như đám thương nhân này thuộc về thể loại gió chiều nào thì che chiều nấy, đã nhanh chóng ngả về phía Cộng Hòa. Vậy mà không ngờ con cháu trong nhà họ lại dám tới đây.

Xem ra cũng không phải là điều dễ dàng gì. Thuốc Nổ đã từng làm những hoạt động gián điệp và mật thám không biết bao nhiêu lần, bởi vậy cậu hiểu rõ những kiểm tra gắt gao mà cô phải trải qua trong tư cách là một người nhà Taniguchi để có thể được chính thức nhận vào nơi đây.

Cuối cùng thì Thuốc Nổ cũng gặp lại được Liễu Nhu và Andrey.

Andrey không biết là đang lo nghĩ chuyện gì hay là không hợp với thủy thổ mà đôi mắt của anh ta đầy quầng thâm, dường như đã mất ngủ không biết bao nhiêu đêm dài.

Liễu Nhu thì không ngồi xe lăn mà đang lơ lửng trong môi trường không trọng lực ở nơi này. Cô nẹp một thứ gì đó để cố định hai chân trong lúc sử dụng hai tay bám vào các bờ vách xung quanh để di chuyển. Trên hông cô đeo một cái thanh trụ kim loại mỏng mà Thuốc Nổ phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó hình như là cái xe lăn cô hay ngồi được thiết kế gấp lại vô cùng thông minh.

Tâm lý của Liễu Nhu có vẻ không ổn định lắm. Vừa thấy Thuốc Nổ thì cô đã chực trào nước mắt ra. Qua bộ đồ bảo hộ của Liễu Nhu, Thuốc Nổ có thể nhìn ra được từng dòng, từng dòng nước mắt của cô đang chảy ngược lại, trôi lơ lửng bên trong.

Cậu còn chưa kịp mở miệng bất kỳ điều gì thì Liễu Nhu đã dúi người tới ôm chặt lấy cậu, hoàn toàn không giống vẻ ngại ngần của cô lúc bình thường một chút nào. Thuốc Nổ nhíu mày, đang định kéo cô ra mà hỏi xem có chuyện gì thì Liễu Nhu đã thì thầm vào tai cậu:

“Cho tôi ôm anh thêm một chút nữa đi.”

Câu nói này như điểm huyệt Thuốc Nổ lại tại chỗ, khiến cho cậu hoàn toàn không có chút sức lực nào mà đẩy người cô ra. Mọi người xung quanh cũng giữ ý tứ mà nhanh chóng ai làm phần nấy, rời khỏi khoang chuyển tiếp để có thể cởi mũ bảo hộ ra và vào bên trong hải đăng.

Được một lúc thì có vẻ như Liễu Nhu đã khóc tới thấm mệt mà lả hẳn đi. Thuốc Nổ đỡ cô vào bên trong, tỉ mẩn chuẩn bị lại xe lăn, đưa cô trở lại trong phòng. Cậu nhẹ nhàng nâng cô đặt xuống giường, cũng không gặng hỏi gì mà chỉ lấy cho cô ly nước rồi ngồi chồm hổm xuống đất, từ từ quan sát cô uống.

Liễu Nhu lúc này đã bình tĩnh hơn, cô hít một hơi thật sâu, đặt ly nước xuống bàn, sau đó nhìn Thuốc Nổ mà nói:

“Trần Ngọc, cuộc đảo chính này…Tôi mất tất cả rồi! Chẳng còn bất kỳ gì cả. Cha mẹ của tôi, bạn gái thân nhất của tôi, ngôi nhà yêu dấu mà tôi đã ở từ thuở tấm bé. Tôi mất tất cả rồi!”

Cô nói tới đây thì không kìm được cảm xúc nữa, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv