Bạn đang đọc truyện Thời Không Lụi Tàn của tác giả Trinh Xung. Ngoài phủ Định Nam phía Bắc vài dặm có một cái miếu nhỏ nằm trên ngọn đồi thông con con gọi là Cửu Xá. Chẳng ai biết được cái miếu này tên gốc là gì, thờ cúng ai hay được xây từ bao giờ. Có điều, chỉ cần nhìn vào đống tàn tích xanh đen đã nhũn cả ra vì mưa gió của bốn bức tường và ngửi cái mùi ngai ngái khó chịu ẩm mốc thì cũng biết được rằng nó đã được xây từ lâu lắm
Nghe người dân ở các ấp xung quanh kể đám thợ săn đi rừng về trễ thường ngủ lại một đêm ở cái miếu này. Rừng thiêng nước độc lại cộng thêm bóng tối bao trùm không khỏi làm cho người ta nghĩ tới mấy chuyện ma quỷ rùng rợn. Lâu dần, có người đem tảng đá lớn ở ngoài cửa miếu đặt lên bệ mà thờ nguyện cho tâm hồn có cái đức tin mà được thanh thản. Từ đó, đám thợ săn hay gọi tảng đá đó là Thạch công công hoặc là Thạch lão còn cái miếu cũng nghiễm nhiên mà trở thành Thạch miếu.
Mưa tầm tã…
Nếu yêu thích truyện khoa huyễn, bạn có thể đọc thêm Sổ Ước Luân Hồi hay Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A.
Bình luận truyện