Mấy đứa trẻ ăn xong, rửa bát sau đó ngủ trưa. Không khí trong căn nhà trầm trầm, không một đứa trẻ nào có tâm trạng để chơi đùa cả. Nhưng dù sao cũng là trẻ con, trải qua một buổi sáng mệt mỏi khiến hai mắt chúng díp lại, nhất là mấy đứa đi theo đến bệnh viện, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ.
Tần Vũ cũng không ngoại lệ, hôm nay hắn khóc sưng cả mắt, cả người vô cùng mệt mỏi.
Lúc hắn dậy đã là hai giờ chiều, hắn mò dậy đi vệ sinh. Thì thấy mấy anh chị lớn đang ngồi nói chuyện ở phòng ăn. Trong phòng có chị cả Trần Nhạc Linh, Nhạc Vấn Khanh cùng Khương Dực là 12 tuổi, có chị Lâm Tiểu Mễ 11 tuổi, anh Hiên Viên Liệt 11 tuổi, chị Mộ Dung Mỹ Lâm 10 tuổi, anh Lương Tuấn Khải 9 tuổi, chị Dương Thi Hàm 8 tuổi. Hầu như năm nào cô nhi viện cũng nhận thêm ít nhất từ một đến hai người.
Tần Vũ thấy mọi người nói chuyện, gõ gõ cửa, sau đó đi vào.
Trần Nhạc Linh thấy hắn, nhanh chóng lại gần, hỏi: "Dậy rồi hả em?"
Tần Vũ gật đầu, sau đó hỏi: "Anh chị đang nói chuyện gì thế?"
Trần Nhạc Linh mỉm cười, như muốn che dấu điều gì đó, không nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút bối rối nói: "Không, không có gì, em kiếm gì chơi đi, để bọn chị nói chuyện tiếp."
Người ta thường nói trẻ con rất nhạy cảm, hắn đương nhiên nhận ra chị cả đang cố ý không nói cho hắn biết, thế nên cho dù hắn có gặng hỏi chị cũng sẽ không nói. Cho nên Tần Vũ cũng không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục trên đường đi vệ sinh.
Hôm nay quả nhiên không phải ngày may mắn gì. Nghĩ tới viện trưởng vừa mất sáng nay, Tần Vũ lại nhịn không được ứa nước mắt. Hắn tuyệt đối không phải là người yếu đuối, viện trưởng nói con trai khóc là sẽ yếu đuối. Con trai phải mạnh mẽ lên, tốt nhất là không nên khóc. Cho nên hắn cho dù có ngã đau cũng sẽ không khóc. Nhưng việc mất đi người hắn yêu thương nhất thì kể cả có là người mạnh mẽ nhất vụ trụ cũng sẽ không nhịn được mà khóc.
Buổi chiều cùng buổi tối cũng không có gì đặc biệt, mấy đứa trẻ ở cô nhi viện vẫn sinh hoạt như bình thường, chỉ là thiếu mất một người chăm sóc cho bọn chúng. Mấy đứa trẻ ở cô nhi viện cùng không phải được nuôi như thiếu gia tiểu thư, nên việc gì bọn chúng cũng biết làm. Nấu cơm giặt giũ quần áo đều biết, cho nên viện trưởng mất bọn chúng vẫn tự lo được. Nhưng tâm trạng đứa nào đứa nấy đều không tốt, mặt mày đưa đám. Cũng chẳng có ai tìm nhau để chơi đùa cả. Ai có thể vui vẻ trong tình cảnh này cơ chứ?
Sáng hôm sau, có người gõ cửa, tự xưng là người Liên Bang đến làm thủ tục cũng cáo tử cho viện trưởng. Bọn trẻ cũng phối hợp, biết thông tin gì đều nói hết cho người đó. Người đó thu thập tin tức xong xuôi, lấy ảnh thẻ của bà rồi rời khỏi.
Bọn trẻ nhìn nhau, vậy không biết tang lễ của bà khi nào thì tổ chức?
Chiều cùng ngày hôm đó, một người đàn ông ăn mặc sạch sẽ, nhưng khuôn mặt lại như người nghiện đến cô nhi viện. Bọn trẻ sợ hãi người này là người xấu, tuy nhiên khi người này giơ chứng minh thân phận họ Mộ Dung thì bọn trẻ mở cửa cho ông ta vào.
Trước hết vào nhà thì ông ta nhìn quanh nhà một lượt, sau đó lại nhìn đến mấy đứa trẻ. Lúc nhìn đến Trần Nhạc Linh cùng Mộ Dung Tư Duệ hai mắt đều sáng lên. Bọn trẻ không tự chủ được sợ hãi người đàn ông này.
Ông ta tên Mộ Dung Vĩ, là cháu trai của viện trưởng. Ông ta nói rằng ngày mai sẽ đưa bọn hắn đến nơi an táng viện trưởng. Sau đó ông ta đi quanh nhà một vòng rồi ra về.
Bọn trẻ mặc dù có chút sợ hãi, thế nhưng đây là người thân của viện trưởng nên có lẽ sẽ không có sao.
Mộ Dung Tư Duệ dựa vào người Trần Nhạc Linh, sợ hãi hỏi: "Chị ơi, chúng ta sẽ không sao phải không?"
Trần Nhạc Linh cười, giơ tay phải lên trời, thề thốt: "Chị nhất định sẽ không để mấy đứa phải chịu tổn thương gì đâu!"
Tần Vũ nghe vậy, không hiểu sao cảm thấy lo lắng, không biết là vì lí do gì, hắn cảm thấy không tốt về việc này. Nhưng cảm thấy vẫn là cảm thấy, hắn cũng chẳng thể nói là hắn cảm thấy không nên nói như vậy.
Sáng hôm sau, bọn trẻ dậy sớm, thay quần áo màu đen, ăn sáng rồi đợi người đến đón. Đúng giờ, xe tới nơi. Xe ô tô màu đen, người lái xe bên trong nhìn rất dữ tợn, cơ bắp to lớn khiến cho com-lê đen như muốn nứt ra. Bọn trẻ có chút sợ hãi nhìn hắn ta, xong cuối cùng vẫn lên xe.
Xe đưa đến nơi an táng của viện trưởng. Đó là một vùng núi ở trái đất. Xung quanh không có có cây hoa lá mà chỉ là một vùng đất khô cằn hoang vu, bia mộ của bà sừng sững ở trên đó. Trên bia mộ ghi Mộ Dung Ân chi mộ và ảnh của bà. Tần Vũ nhìn khuôn mặt của viện trưởng, nhịn không được lại đỏ mắt. Xung quanh là nhưng tiếng nức nở của mấy đứa trẻ.
Sau khi viếng mộ xong, dưới núi là cỗ giỗ của bà. Cỗ cũng chẳng mời mấy người dường như chỉ có mấy đứa trẻ ăn mà thôi.
Không hiểu sao Tần Vũ mới ăn được vài miếng liền thấy buồn ngủ.
Chuyện này là sao... Trước mắt liền tối sầm.
Lúc Tần Vũ tỉnh dậy, xung quanh là một mảnh tối đen. Hắn thử động đậy, phát hiện là động không được, chân và tay của hắn đều đã bị trói lại rồi. Chờ mắt của hắn thích ứng với bóng tối, hắn dần nhận ra mọi người trong cô nhi viện cũng đều bị trói, ai nấy đều nhắm mắt ngủ say.
Hắn nằm ở sát vách xe, ở đằng trước nói chuyện hắn đều có thể nghe rõ mồn một.
Giọng của Mộ Dung Vĩ vang lên: "Giữ lại mấy đứa bé gái xinh xắn, chúng ta chơi đã rồi hẵng bán đi."
Một giọng nói khàn đục khác vang lên: "Cũng được đó, cho lũ còn lại nhìn, giúp bọn nó lớn sớm một chút cũng được."
"Cũng được, có người khác nhìn chúng ta làm cũng rất kích thích đó."
Tiếng cười bỉ ổi vang lên rất to. Tần Vũ cảm thấy run rẩy, rốt cuộc bọn họ đang nói chuyện gì? Chơi ở đây là như thế nào?
"Sau đó chúng ta làm gì với bọn trẻ đó?"
"Đương nhiên là bán đi rồi, nam thì bán cho sàn đấu ngầm, nữ thì bán cho lầu xanh, nghĩ tới đã cảm thấy hưng phấn rồi, là một núi tiền đấy ha ha!"
Sàn đấu ngầm, rồi lầu xanh đều là thứ gì? Đây là lần đầu tiên Tần Vũ nghe qua mấy từ này. Rốt cuộc mấy người này định làm gì bọn hắn?
Tần Vũ căng tai nghe một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là do tác dụng của thuốc vẫn chưa hết cho nên không lâu sau hắn lại ngủ thiếp đi tự lúc nào.