Lý Tiêu Minh: "Ta cũng đang đợi nghe lí do."
Lãnh Hiên phụ họa nhiệt tình: "Ta cũng như vậy"
Phương Triết: ". Thật ra là ta vừa gặp đã thích các vị đây, vô cùng muốn ở cùng một nơi, làm gì cũng có nhau.
Haha... chỉ có như vậy.
Các vị không tin à?"
Vương Lam thờ ơ nhìn hắn và không nói gì, im lặng mà quan sát bên ngoài, Lạc My cũng học theo nàng, đến bên ngồi xuống.
Hàn Nguyệt: "Tạm quan sát huynh một thời gian đi."
Lý Tiêu Minh: "Thích tất cả thì được, nếu chỉ riêng một ai, thì không được."
Lãnh Hiên: "Rồi huynh sẽ phải hối hận."
Hàn Nguyệt: "Làm gì phải hối hận?"
Lạc My: "Có phải Lãnh ca ca, đang chê chúng ta phiền phức?"
Vương Lam: "Lãnh ca ca... người nghĩ như vậy à?"
Lý Tiêu Minh: "..."
Đây là lần đầu tiên, Lý Tiêu Minh được chứng kiến cách thức mà các nàng dùng để đối phó Lãnh Hiên, y tự thấy bản thân mình đúng là may mắn hơn một chút nha.
Phương Triết bên này lại cảm nhận được, khi bị các nàng tổng tấn công, thì phải thừa nhận, sức của một người không thể chống đỡ được.
Lãnh Hiên: "Nào có, nào có, trước nay được giúp đỡ che chở các muội, là niềm vui và sự hân hạnh của ta.
Nhìn xem bên ngoài đi, có ai được như ta chứ, xung quanh toàn là các đại mỹ nhân, khuynh quốc, khuynh thành."
Hàn Nguyệt cười vui vẻ: "Huynh nói rất đúng, coi như tha cho huynh lần này"
Lạc My: "Để muội xem, khi về lại phủ hầu gia, huynh sẽ thế nào?
Tốt nhất là thành thật chút đi."
Lãnh Hiên gật đầu, vô cùng nhún nhường: "Đều nghe các muội, đừng giận"
Trong khi hai người kia thẳng thắn chỉ trích Lãnh Hiên, thì Vương Lam lại im lặng đến đáng sợ, bất chợt làm cho không khí ở Mộc Các, trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Lãnh Hiên e ngại: "Vương Lam, muội hãy nói gì đi, đột nhiên im ắng như thế ta sợ..."
Vương Lam ngước mắt nhìn Lãnh Hiên, chầm chậm đáp: "Huynh sợ ta à?"
Lãnh Hiền khẳng định: "Rất sợ là đằng khác, chỉ cần muội không giận ta, thì muốn ta làm gì cũng được."
Vương Lam: "Được, đây là lời huynh nói, muội đã ghi nhớ rồi. Tạm tha cho huynh."
Tâm trạng của Vương Lam tốt lên, thì không khí âm trầm vừa nãy cũng được xua tan, cả bọn người đều như dỡ bỏ được áp lực vô hình.
Không biết từ lúc nào, Vương Lam đã hiển nhiên trở thành nhân vật trung tâm của mọi người.
Tâm trạng vui buồn, những lo lắng suy nghĩ, hay cả những mong cầu của nàng, cũng khiến mọi người bị ảnh hưởng và lay động theo.
Sân đấu bên ngoài, vẫn tiếp tục không ngớt các cuộc thi, Phương gia chủ tổ chức tiệc, thi đấu chỉ là kèm theo, ông ấy cũng sẽ không sắp xếp những cuộc thi mang tính tranh đấu quá nhiều, rất dễ mất lòng các vị khách quý a.
Nên hầu hết các môn thi, đều trôi qua nhẹ nhàng và không có mâu thuẫn gì lớn.
Các bảo vật dành cho phần chiến thắng sau đó, Vương Lam đều không muốn để tâm, cho đến khi nó xuất hiện, một đồ vật mà nàng nhất định muốn có.
Phương quản gia: "Sau qua nhiều cuộc thi dành cho cả nam và nữ nhân, nhưng cuộc thi lần này thật sự Phương gia chúng tôi sẽ dành riêng cho các vị tiểu thư đây, đó chính là thi múa.
"À... là múa, chẳng trách chỉ dành cho các vị cô nương."
"Xem như cuộc thi này để giải tỏa căng thẳng đi."
"Đúng a"
"Phương quản gia, phần thưởng là gì?"
Phương quản gia: "Chính là một nhánh mẫu đơn."
"Mẫu đơn... nó thích hợp cho các nữ nhân, chúng ta không tranh là đúng.
Có một vị nữ nhân cất tiếng hỏi: "Mẫu đơn cũng không hiếm lạ, xin hỏi Phương quản gia, mẫu đơn này có gì đặc biệt?"
Phương quản gia: "Đầu tiên nói về màu sắc, nó có màu lam"
Vương Lam nghe đến đây, đã cố tình nhìn về phía sân đấu tìm kiếm lam mẫu đơn đó.
Quả nhiên, không để mọi người đợi quá lâu, một cây hoa lam mẫu đơn đã xuất hiện trước mắt.
Phương quản gia bắt đầu nói: "Lam mẫu đơn này không phải loại tầm thường, ngoại trừ màu sắc khác biệt, thì nó còn có công dụng khác.
Chỉ cần một phần nhỏ trên thân của nó, cũng có thể giúp cơ thể chúng ta hồi phục một cách nhanh nhất có thể.
Vì vậy, nó xứng đáng được cái danh thần dược"
Mọi người bên dưới nghe xong ai nấy đều nổi lòng ham muốn, tuy nhiên theo luật thi thì chỉ có nữ nhân mới được tham gia, tất cả bọn họ lại lâm vào tình trạng thất vọng nặng nề.
Do đó, nếu có người quen là nữ tử, bọn họ đều đốc thúc người kia lên ứng đấu, múa thôi mà, biết đâu chỉ cần nhờ vào một điệu múa mà lấy về được thần dược a.
Nguyệt Các
Thái tử: "Các muội thấy thế nào, thần dược này hoàng cung chúng ta vẫn chưa có.
"Ai muốn ra ứng đấu?"
Cả ba người Cảnh Nghi, ngoại trừ bát công chúa ra, ai nấy đều xin ra ứng đấu.
Cảnh Nghi lại càng là người muốn lam mẫu đơn nhất trong số bọn họ, bởi vì nàng ta biết, bên phía Mộc Các bây giờ, chắc chắn Vương Lam cũng sẽ vô cùng háo hức muốn lấy về.
Tam hoàng tử: "Cuộc thi này là dành riêng cho các muội, cố lên"
Nhị hoàng tử: "Cố gắng lên. Mau đem thần dược về chỗ chúng ta."
Bát công chúa: "E là không dễ, bảo vật như vậy, rất khó lấy."
Cảnh Nghi: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
Bát công chúa không quan tâm mấy người này, một mình quay lưng lại, nhìn ra hướng sân đấu.
Bên ngoài hiện tại đã náo nhiệt hơn rồi, trong thời gian họ nói chuyện, thì đã có mười mấy người lên ứng đấu.
Người sau tài giỏi hơn cả người trước, cứ như vậy mà tiếp nối, kẻ chiến thắng tất nhiên vũng chưa xuất phát...
Phong Các
"Chủ nhân, chúng ta có cần cử người ra thi đấu trận này?"
"Tất nhiên có, bố trí người ứng đấu."
"Người có muốn lấy phần thưởng?"
"Phải xem... người của chúng ta có khả năng đó hay không?"
"Ý của người là... người của chúng ta so với những thế lực khác, vẫn là còn yếu kém."
"Để ta nói thì hơi mông lung, thôi thì đợi một lát, ngươi tự mình xem đi."
Phong Các
Cảnh Dật: "Muội có muốn ra thi đấu hay không?"
Cảnh Mẫn: "Không cần, chẳng phải ở nhà chúng ta đã không thiếu mấy món bảo vật này sao?"
Cảnh Dật: "Không sai, nhưng gốc hoa mẫu đơn này, thật đẹp, nàng ấy chắc hẳn rất thích."
Cảnh Mẫn: "..."
Người hầu và thuộc hạ: "..."
Cảnh Mẫn lắc đầu, nàng nghĩ, may là Vương Lam chưa phải nhị tẩu của nàng, nếu không chẳng phải nhị ca ca nàng sẽ còn như thế nào nữa.
Cảnh Mẫn cáu gắt: "Huynh muốn thì tự đi mà thi đi, ở đây nói với muội làm gì."
Cảnh Dật buồn bã: "Ta là nam nhân, không phù hợp."
Cảnh Mẫn ái ngại cười cười: "Xin lỗi muội quên mất."
Sân thi đấu bên dưới vô cùng rộn ràng người của Thủy Các ra ứng đấu trước, tài năng đúng là vượt trội, điệu múa làm say mê lòng người, chiến thắng cả tứ công chúa và ngũ công chúa, nhưng lại thua Cảnh Mẫn.
Trong lúc Cảnh Mẫn gần như đạt được chiến thắng, thì lại thua Hàn Nguyệt.
Về việc tại sao Hàn Nguyệt ra thi đấu, là do Lạc My đôn đốc a.
Hàn Nguyệt nàng ấy, cũng rất lười tham gia những kiểu thi đấu như thế này, nhưng bên phía họ chỉ có nàng và Lạc My là ra thi đấu.
Còn Vương Lam thì đừng tính nàng vào, nàng ấy rất ghét phải múa trước mặt nhiều người, nàng ấy là kiểu sống hướng nội.
Mộc Các
Phương Triết cảm thán: "Không ngờ Hàn tiểu thư lại múa đẹp như vậy."
Lãnh Hiên: "Cái đó là dĩ nhiên"
Lý Tiêu Minh: "Dường như hầu gia, biết rất rõ về mỗi người bọn họ...
Lãnh Hiên: "Thì cũng giống như họ, biết rất rõ về ta thôi."
Lạc My cắt ngang sự tranh luận của mấy tên nam nhân: "Các huynh cảm thấy, lần này chúng ta có thể lấy được mẫu đơn lam sắc hay không?"
Lãnh Hiên: "Có thể, Hàn Nguyệt đã thắng rồi mà."
Phương Triết: "Tính đến thời điểm này thôi, vẫn chưa công bố, ắt hẳn sẽ có người tiếp tục."
Lý Tiêu Minh: "Đúng vậy, bên phía thái tử vẫn còn hai người."
Lạc My: "Là Cảnh Nghi và bát công chúa?"
Lý Tiêu Minh: "Ừm, theo ta thấy hai người họ tài năng cũng không thể xem thường."
Vương Lam: "Chúng ta không lấy, cũng không tổn thất gì."
Lạc My: "Muội phải lấy cho bằng được, chúng ta đã không lấy được quạt Tuyết Phong.
Vì vậy mẫu đơn lam sắc, tất phải có trong tay."
Vương Lam: "Đừng cố gắng quá.
Lạc My: "Tỉ yên tâm, tin tưởng muội."
Mọi người: "..."
Quần chúng quan sát hai người này cứ như một đôi tình nhân, quá ư là tình cảm a, nhìn thôi đã thấy cảm động.
Bên ngoài, Hàn Nguyệt đang đứng chờ thí sinh tiếp theo ứng thi, không làm nàng bất ngờ, người kế tiếp chính là Cảnh Nghi.
Khi Cảnh Nghi bước xuống sân thi đấu, hai người cũng giao lưu với nhau vài câu.
Cảnh Nghi: "Xin lỗi Hàn Nguyệt tỉ tỉ, lần này muội thắng rồi."
Hàn Nguyệt gật đầu: "Ta biết. Muội cứ thỏa sức thể hiện, ta xin phép đi trước.
Cảnh Nghi: "Đợi khi giành lấy được mẫu đơn lam sắc, muội tất nhiên sẽ không quên phần tỉ."
Hàn Nguyệt khẽ lắc đầu: "Không cần thiết đâu, đó là do muội khổ cực giành lấy.
Vì vậy, không cần san sẻ cho ai cả.
Cố gắng lên."
Nói xong Hàn Nguyệt cũng quay lại Mộc Các, chờ đón cô là ánh mắt nhiệt tình của mọi người.
Phương Triết: "Không ngờ Hàn tiểu thư, lại có tài năng múa không tệ nha."
Lục hoàng tử: "Đâu chỉ không tệ, rất giỏi là khác, vượt qua rất nhiều người kia mà.
Chỉ là Cảnh Nghi tỉ ấy vô cùng lợi hại."
Hàn Nguyệt: "Cảnh Nghi tỉ tỉ của đệ, dĩ nhiên lợi hại."
Lạc My: "Vậy chúng ta đợi Cảnh Nghi thi trước xem sao"
Sân đấu vẫn luôn chờ màn biểu diễn của Cảnh Nghi, lần trước là ca hát, lần này là nhảy múa, nếu Cảnh Nghi đều thắng cho thấy nữ nhân ở Dương Thiên Quốc này, không ai có thể vượt qua nàng ấy.
Cảnh Nghi bắt đầu vũ khúc của mình, điệu múa không chỉ đẹp, còn rất lạ lẫm, quần chúng xưa nay chưa hề thấy qua.
Do đó ai nấy hò reo phấn khích vô cùng, chẳng trách Cảnh Nghi lại tự tin như thế.
Nếu so sánh màn biểu diễn, thì Hàn Nguyệt 8 điểm, Cảnh Nghi phải là 10 điểm. Nàng ta không thắng, thì là ai thắng.
Mộc Các
Lục hoàng tử: "Haiz... có thấy không, đệ nói không sai mà."
Lý Tiêu Minh: "Sao ta không biết nàng ta có khả năng này"
Phương Triết: "Trước kia, ngài yêu người ta kiểu gì vậy?"
Lý Tiêu Minh ngơ ngẩn: "Cũng không rõ."
Lạc My: "Đợi muội"
Khi Cảnh Nghi kết thúc màn biểu diễn, Lạc My đã nhanh chân chạy lên, làm thí sinh tiếp theo.
Cảnh Nghi: "Lạc My tỉ, sao lại là tỉ?"
Lạc My: "Ta thì sao? Ta thì có vấn đề gì?"
Cảnh Nghi: "Không có vấn đề.."
Lạc My: "Tiểu nữ xin được múa một vũ khúc."
Phương gia chủ: "Lạc tiểu thư xin mời"
Người bên dưới lại bắt đầu bàn luận, vị Lạc tiểu thư này là ai, lại có được lời mời của Phương gia chủ.
Ai ai đều nhìn về hướng Mộc các, thắc mắc những người ngồi bên trong đó là nhân vật ra sao.