Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 24



Lục Tiểu Thanh nhìn qua hai người Lạc My, quan sát một chút, chợt nhận ra rằng, với sức chịu đựng của nữ nhân bọn họ, làm sao có thể so sánh được với nam nhân như ta.

Nếu để hai muội ấy cùng ta ở trên núi đến lúc chiều tối, thì e là sẽ kiệt sức mất.

Lục Tiểu Thanh khó xử: "Là do ta đã sơ suất, quên rằng hai muội sức lực có hạn.

Tiếp tục ở lại cùng ta cả một ngày dài thì không tốt, nếu vậy để ta cùng hai muội quay trở về nhà."

Vương Lam khá ngạc nhiên với quyết định của Lục Tiểu Thanh, nhưng sau đó cũng trở nên hiểu rõ, vốn dĩ với tính cách của Lục đại ca, làm sao yên tâm cho hai người bọn họ tự mình rời núi về nhà chứ.

Vì vậy, huynh ấy bắt buộc phải từ bỏ việc đốn củi, để đưa ta cùng Lạc My quay về thôn.

Thật là, đã đến nhà người ta làm khách, tăng thêm gánh nặng không nói, hiện tại còn gây thêm rắc rối.

Kéo dài thêm thời gian, chỉ càng khiến mọi chuyện khó coi hơn, ngày thường hai phu thê họ đã sống rất khó khăn rồi đi.

Ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định thôi, chọn một con đường tốt nhất.

Lạc My cũng thở dài suy ngẫm, chắc chắn là Lục đại ca lo lắng cho ta cùng Vương Lam đây mà, nhưng ngày nào cũng như thế này... thì bốn người chúng ta lấy gì mà ăn đây. Mưu sinh thời cổ đại đúng là vất vả.

Vương Lam: "Vậy làm phiền Lục đại ca rồi, đa tạ huynh."

Lạc My tỏ vẻ ái ngại: "Bọn muội đã gây thêm phiền phức cho huynh đi!"

Lục Tiểu Thanh lắc đầu, phẩy tay: "Đừng khách sáo và xa lạ như vậy, ta xem hai người như là tiểu muội trong nhà.

Chúng ta mau ăn thôi."

Cả ba người tập trung vào vấn đề ăn uống, sau đó thu dọn đồ vật nhanh chóng rời đi.

Trên đường xuống núi về lại thôn, bọn họ gặp không ít các vị thôn dân cùng lên núi vào buổi sáng, mọi người thấy họ ai nấy đều gánh sau lưng rất nhiều quả giòn, thì có ý chê trách.

Một số người là chê bai bọn họ như kẻ ngu ngơ, một số còn lại lên tiếng nhắc nhở quả có vị chua như vậy, làm sao mà ăn được.

Để đáp lại lời của thôn dân, ba người họ chỉ miễn cưỡng cười cho qua chuyện, nếu là bọn họ thân thiện một chút, có lẽ bọn họ đã nói rõ hơn về quả táo này a, nhưng họ cố tình bới móc, thì chuyện này không cần thiết nữa.

Không bao lâu sau, ba người họ đã về đến cửa nhà, Phương đại tẩu vội vã chạy ra đón người, nhìn vẻ mặt của tẩu ấy dường như rất ngạc nhiên thì phải.

Phương đại tẩu chỉ tay vào sọt tre của bọn họ mà thắc mắc, tại sao lại hái quả giòn nhiều như vậy, đem về cũng không thể ăn hết.

Vương Lam và Lạc My sắp không chịu được, tay chân đang rất khó chịu cần được rửa ngay, vì vậy mà xin phép phu thê Lục Tiểu Thanh xuống phía sau nhà.

Hiện tại chỉ còn lại hai phu thê bọn họ, lúc này Phương Mạn mới dám lên tiếng hỏi phu quân nhà mình, về những việc này.

Lục Tiểu Thanh vui vẻ nói cho Phương Mạn biết rõ về quả giòn, trước kia bọn họ ăn bị chua là do hái khi quả chưa chín, bây giờ đã chín đỏ ăn rất ngon.

Cúi người cầm lên một trái đưa qua cho Phương Mạn, đốc thúc nàng ăn thử, ban đầu Phương Mạn ngập ngừng suy ngẫm, nhưng đến cuối cùng thì cũng quyết định cắn một miếng.



Quả nhiên Lục Tiểu Thanh nói không sai, quả này vừa giòn vừa ngọt, càng ăn càng ngon, so với trước kia đúng là rất khác biệt.

Phương Mạn ăn ngon vô cùng không thể dừng được, mà đã ăn đến trái thứ ba... chỉ là đột nhiên nàng lại đứng bất động không ăn nữa.

Lục Tiểu Thanh phát hiện sự bất thường, nên dò hỏi qua nương tử nhà mình.

Thở dài một tiếng, Phương Mạn thẳng thắn hỏi Lục Tiểu Thanh về chuyện hôm nay đốn được bao nhiêu củi?

Lục Tiểu Thanh thành thật trả lời rằng không được bao nhiêu, nếu đưa số củi ấy lên trấn trên bán, chắc chắn chỉ kiếm được vài đồng lẻ.

Phương Mạn cau mày suy ngẫm, trong lòng càng thêm lo lắng, vì vậy cũng nói ra vấn đề chi tiêu trong nhà dành cho bốn người.

Ngoại trừ số tiền hôm qua kiếm được, thì hôm nay và thời gian sắp tới, sẽ phải trải qua như thế nào đây. Hai phu thê bọn họ quanh năm ăn màn thầu rau dưa, hay khoai lang luộc đều không sao... chỉ sợ Vương Lam và Lạc My thì không thể chịu được.

Nói đến chuyện này, Lục Tiểu Thanh cảm thấy có chút buồn bã, là nam nhân trong nhà, mà lại không có đủ năng lực mang đến cuộc sống đủ ăn đủ mặc cho thê tử, nói gì đến hai muội ấy.

Biết bản thân đã lỡ lời, làm phu quân phải bận tâm lo nghĩ, Phương Mạn thật sự bất an trong tâm.

Giữa lúc phu thê Lục Tiểu Thanh kẹt trong những suy nghĩ khó khăn, thì Vương Lam và Lạc My đã ra đến.

Theo như không khí trước mắt, Vương Lam tinh tế nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, do đó nàng nhanh trí đưa ra một lời đề nghị.

Nàng đi đến chỗ ba sọt tre chứa đầy táo, lựa ra một ít để lại, số còn trong sọt sẽ được đem đi lên trấn.

Vương Lam: "Lục đại ca đi thôi, không phải đốn củi xong huynh sẽ phải đi lên trấn trên bán củi hay sao?"

Lạc My nhéo nhẹ người của Vương Lam nói nhỏ: "Tỉ đang định làm gì vậy?"

Vương Lam: "Chúng ta sẽ cùng lên trấn, bán củi cùng Lục đại ca."

Hai phu thê Lục Tiểu Thanh nghe qua không khỏi giật mình, gì chứ... hai muội ấy đòi theo ta đi trấn trên.

Phương Mạn: "Hai muội đừng nghịch, ở lại nhà cùng ta, cứ để cho Lục lang đi.

Phần là hôm nay không đốn được bao nhiêu củi, bọn muội cùng đi chỉ tốn công mà thôi."

Lục Tiểu Thanh: "Nương tử nói rất đúng, hai người nên ở nhà, đợi ta về là được."

Vương Lam: "Không phải bọn muội đi theo huynh để bán củi, mà là bọn muội muốn bán số táo này."

Lạc My lúc này đã hiểu được ý định của Vương Lam, vì thế góp lời thêm phần quyết tâm: "Ý định của bọn muội đúng là như vậy."

Phương Mạn nhìn Lục Tiểu Thanh đầy bối rối, nàng cũng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào a.

Lục Tiểu Thanh cười hứng thú: "Được, nếu các muội đã muốn đi đến vậy, thì ta dẫn các muội theo cùng."

Hai người chuẩn bị sửa soạn một chút các thứ cần thiết, sau đó thì theo chân Lục Tiểu Thanh lên trấn trên.

Thôn của bọn họ ở khá xa, cho nên mỗi lần đi lên trấn đều mất nửa canh giờ cho một lượt, nếu tính luôn cả đi và về là một canh giờ.



Đoạn đường bọn họ đi qua cũng rất khó di chuyển, nhiều chỗ gập ghềnh, đi không cẩn thận có thể sẽ bị trượt té.

Đã thế trên vai của bọn họ còn có sọt tre đừng đầy táo khá nặng, đối với Lục Tiểu Thanh thì y vừa đeo sọt tre vừa chất thêm củi, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng.

Do y là nam nhân, nên có sức khỏe cường tráng, hai là ngày thường y thường xuyên vận động làm việc nặng.

Hai người Vương Lam thì trái ngược hoàn toàn, cuộc sống trước kia vốn rất thoải mái, người làm đầy nhà, việc nhẹ không đến tay, nói gì là khiêng vác vật nặng, đi đường xa thế này, không tránh khỏi mệt nhọc vô cùng.

Lạc My vì chịu không nổi mà đứng lại, Vương Lam bên này cũng sắp đứng không vững, vì vậy Lục Tiểu Thanh bảo họ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi tiếp. Đường đến trấn trên vẫn còn một đoạn nữa.

Nhìn vẻ khổ cực của hai người Vương Lam, Lục Tiểu Thanh biết được, bọn họ thường ngày cơ bản không làm những công việc nặng nhọc, do vậy suy đoán của phu thê họ về thân phận của hai người này, càng khó đoán.

Lục Tiểu Thanh dò hỏi hai người, với số táo mà bọn họ định đem bán, sẽ có người mua hay sao?

Nếu như may mắn có người mua, thì giá cả bán là bao nhiêu đây.

Vương Lam trầm tư suy ngẫm, hỏi lại Lục Tiểu Thanh là trước nay có ai từng bán qua loại quả này hay chưa.

Lục Tiểu Thanh lắc đầu khẳng định là chưa thấy qua, Vương Lam nghe được thì cười tươi như ánh quang, không che giấu được vui vẻ.

Nếu trước kia chưa từng có ai bán, hiện tại chúng ta là người bán đầu tiên, tất nhiên được quyền định giá, nói chung không quá đắt, nhưng cũng không nên quá rẻ.

Lục Tiểu Thanh đồng ý với quyết định của Vương Lam, có điều trong lòng y cũng không thể không lo lắng.

Lạc My được ngồi nghỉ chân mà tâm tình thoải mái hẳn ra, đây được xem như thử thách mang theo vật dụng vượt chướng ngại a, tính ra mấy bài rèn luyện như thế này, có hơi cao cấp quá đi.

Rất may một điều, người tiếp nhận thử thách là ta và Vương Lam, nếu là Lãnh Thiên Nhi không biết sẽ ra sao?

Lục Tiểu Thanh phát hiện nước họ đem theo gần hết, vì thế bảo hai người cứ ở yên tại đây, chờ y đi tìm nước.

Người vừa rời đi, Lạc My quay qua tâm tình với đồng đội: "Vương Lam, tỉ nói xem chúng ta tiếp tục ở đây bao lâu?"

Vương Lam: "Yên tâm, sau khi kiếm được ít tiền, chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi.

Dù sống ở đây khá bình yên và tự tại, nhưng đã có cơ hội xuyên đến thời không này, thì chúng ta thử làm một chuyến trải nghiệm đây đó đi."

Lạc My: "Tỉ nói đúng ý của muội rồi, nhưng là... tiền có thể kiếm được từ đâu mới ổn."

Vương Lam: "Đừng lo lắng, chúng ta có thể tìm ra được con đường này."

Thật ra ngoại trừ việc muốn rời khỏi, để đi tham quan khắp nơi thế giới bao la, thì lý do quan trọng kế tiếp là vì... ta không muốn phá vỡ không gian riêng của phu thê Lục đại ca.

Nói gì thì nói, trong nhà đột nhiên có thêm hai người, sẽ khiến cuộc sống của phu thê họ không được tự nhiên thoải mái, bên cạnh đó nếu tiếp tục ở lại, thì Lục đại ca sẽ luôn cảm thấy gánh nặng trên vai.

Mà bản thân mình lại là người tự lập từ nhỏ, trước nay luôn thích giải quyết công việc của bản thân không cần nhờ vả nương tựa vào ai, trước đó như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.

Tuy không chắc con đường tiếp theo sẽ đi như thế nào, nhưng nếu để đảm bảo cơm ngày ba bữa của hai người ta và Lạc My, thì không thể làm khó ta và muội ấy a.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv