Vân Thanh được thả ra sau khi đi tìm đường chết đã là buổi chiều, lúc này mặt trời đã lặn, bầu trời màu đen kịt.
Người hắn toàn là mồ hôi, mồ hôi cũ còn chưa khô thì mồ hôi mới lại ra, thân thể hắn ướt đẫm giống như con cá mới được vớt lên, nhưng hắn bất chấp khó chịu, đem chính mình quấn lại trong chăn không ngừng thở hổn hển, hai mắt mở to nhìn vào khoảng không, ánh mắt trống rỗng không thể tập trung nhìn vào thứ gì, có lẽ hắn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần sau vài giờ giằng co hoang đường kia.
Lúc này, chăn bị nhấc lên một góc, có một vật gì ấm áp đặt trên lưng hắn, lúc đầu hắn mẫm cảm đến run lên, sau đó mới ý thức được đó là khăn mặt được nhúng nước ấm.
“….. Ta lau người cho đệ” Âm thanh trầm thấp, ôn nhu của Vân Chân truyền đến, có hơi e lệ, giống như chú rể ngây ngô, so với người đè lên người Vân Thanh điên cuồng làm trước đó hoàn toàn khác nhau.
Vân Thanh vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, vẻ mặt đờ đẫn, ngoan ngoãn để cho Vân Chân lau người. Đó là bởi vì hắn còn chưa thoát khỏi sự áp chế toàn diện, hoàn toàn chiếm hữu của Vân Chân, lúc đầu hắn còn chống cự, nhưng sau đó hắn chỉ có khóc huhu cùng với có cảm giác dễ chịu không đứng đắn hơn một nửa buổi chiều tối, rõ ràng bị Vân Chân chỉnh đốn, trái ngược với người cả ngày đều đoan chính.
Vân Chân còn tưởng rằng Vân Thanh sẽ đánh mình, bất kể như nào anh cũng không nghĩ được Vân Thanh cứ như vậy mà thuận theo anh, khiến cho tay chân anh đều hơi run run. Đến bây giờ anh không còn tin vào việc mình làm, anh lau người cho Vân Thanh, cố gắng tiêu hóa cảm giác vui sướng mãnh liệt trong lòng, anh không đoán được ý tứ trong lòng Vân Thanh, vì vậy anh không dám thể hiển cảm giác cao hứng, kiềm chế cảm giác mừng như điên, đem ngữ điệu điều chỉnh tương đối ổn định, thử nói: “ Ngươi về sau liền…..ở bên sư huynh đi.”
Vân Thanh không lên tiếng, đưa lưng về phía anh.
Vân Chân tiếp tục lau người cho hắn, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng như sợ đánh thức người khác: “Vân Thanh……Cả đời này sư huynh sẽ đối xử tốt với ngươi, ta thật lòng lấy tim, phổi ra để đối tốt với ngươi, thương ngươi, yêu ngươi.” Sau một lúc im lặng, Vân Chân cảm thấy mình nên nói ra kế hoạch sau này sẽ đối tốt với Vân Thanh như thế nào mới có thành ý, nhớ đến Vân Thanh luôn luôn thích náo nhiệt, thích ăn uống, vui chơi, hắn liền có kế hoạch đâu ra đấy, nói: “Chờ chúng ta học xong xuất sư, chúng ta liền cùng nhau xuống núi, làm trừ tà cho người ta, xem phong thủy, chọn mộ, nếu không được nữa, thì sư huynh sẽ…đoán xổ số.”
Vân Thanh: “……”
Vân Chân sốt ruột nói: “Chờ kiếm đủ tiền, sư huynh sẽ mua một ngôi nhà lớn, mua nhà kiểu Trung Quốc, làm một đại viện lớn cho nam nhân, không phải đệ đã từng nói đệ thích như vậy sao?”
Vân Thanh vẫn nằm không nhúc nhích, Vân Chân bối rối cắn môi, đem khăn mặt vứt sang một bên, thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh Vân Thanh đem hắn ôm vào trong lòng nói: “Sư huynh sẽ mang ngươi đi chơi, chúng ta sẽ đi hết mọi nơi trên thế giới.”
Vân Thanh vẫn nằm bất động, không nói gì.
Vân Chân tiếp tục dụ dỗ lấy lòng nói: “Đúng rồi, không phải đệ bói toán không được sao, mấy nay ta xem quyển sách sư phụ cho ta, bên trong có một bản vẽ chiếc la bàn, cái la bàn kia đặc biệt tốt, không giống những chiếc la bàn bình thường, tính toán rất đúng, chỉ là tài liệu về nó khó tìm một chút, để khi nào có thời gian sư huynh làm cho đệ một cái.”
Vân Chân khẽ thở dài nói: “ Đệ muốn cái gì, sư huynh đều làm cho đệ…..”
Trừ lúc giảng kinh cho các sư đệ, đời này anh chưa từng nói với ai nhiều như vậy, mặc dù Vân Thanh không đáp lại nửa lời, nhưng trong lòng anh vẫn nóng hầm hập, nóng như muốn thiêu cháy anh, anh muốn cùng với tiểu sư đệ bên nhau đến đầu bạc răng long.
Lúc anh ở bên kia lải nhải nói xong, Vân Thanh bên này cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
Mắt hắn bắt đầu có thần, hắn đã nhớ ra tên mình, theo mức độ tỉnh táo tăng lên, sự khó xử của hắn cũng tăng lên gấp bội, cảnh tượng vừa rồi hắn cùng với sư huynh mây mưa lần lượt hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn không khỏi xấu hổ, đầu óc hắn sôi trào, mà kẻ đầu sỏ gây ra còn đang ôm hắn hôn nhẹ hâm nóng tình cảm miệng nói không ngừng, điệu bộ không chịu để hắn đi…
“Sư huynh” Vân Thanh lấy sự chịu đựng của cả đời, thậm chí sự chịu đựng của cả kiếp sau ra, mới có thể miễn cưỡng giữ được ngữ khí bình tĩnh, đánh gãy sự tưởng tượng của Vân Chân nói: “Đệ đói bụng.”
“A…Đúng, đúng, đệ cũng nên đói bụng rồi.” Vân Chân vội vã nghĩ nên biểu hiện ở trước mặt tiểu sư đệ, giống như nghe thấy quân lệnh, liền từ trên giường đứng bật dậy chuẩn bị lao đến nhà bếp, “ Muốn ăn cái gì, sư huynh làm cho đệ.”
Vân Thanh trợn tròn mắt: “Bánh chẻo, nhân rau hẹ trứng gà.”
“Bánh chẻo……” Vân Chân nghẹn một chút.
Muốn làm bánh chẻo, phải nhào bột, cán vỏ bánh, trộn nhân, gói lại rồi bỏ lên nồi hấp… Trong vòng hai giờ, một bóng ma xẹt qua đầu Vân Chân, anh sợ sư đệ chỉ muốn đánh lạc hướng để tách khỏi anh, anh do dự không thôi, lại nghe thấy Vân Thanh ủy khuất nói lại một lần nữa: “Sư huynh, ta muốn ăn bánh chẻo”
Theo sau giọng nói, một bàn tay vươn ra khỏi chăn, nhẹ nhàng lôi kéo cổ tay áo của Vân Chân.
Ở đây ăn uống đều rất nhạt, cũng không có thịt cá, bánh chẻo nhân hẹ và trứng gà được coi là món ăn ngon nhất, Vân Thanh khi còn bé cũng thích ăn cái này, nhưng tuổi còn quá nhỏ không thể tự làm được, liền năn nỉ Vân Chân làm cho hắn ăn. Vân Thanh từ nhỏ đã đẹp mắt, bộ dáng nhỏ như cục bột khiến người khác không nỡ tổn thương, chỉ cần một câu nói tức giận: “Sư huynh, ta muốn ăn bánh chẻo”, lại kéo nhẹ tay áo của Vân Chân mà bán manh, cho dù là hơn nửa đêm Vân Chân bị lay tỉnh thì cũng vui vẻ mà đứng dậy đi làm cho hắn.
Nhớ lại chuyện trước đây, Vân Chân không đành lòng cự tuyệt, nói: “Vậy đệ chờ ta”
Vân Thanh đưa lưng về phía anh gật đầu.
Vân Chân đi về hướng cửa được hai bước, lại rối rắm trong lòng, không nhịn được, thật cẩn thận hỏi: “Đệ… không phải muốn đi chứ?”
Vân Thanh lắc đầu: “Không phải”
Vân Chân thực sự lo lắng: “Đệ đừng gạt ta”
Vân Thanh tức giận đấm ván giường: “Thắt lưng ta như bị chặt đứt! Còn đi được sao!”
Vân Chân đỏ mặt, thấp giọng nói: “Sau khi làm bánh chẻo xong, huynh sẽ xoa bóp cho đệ” Nói xong, liền quay đầu đi ra khỏi phòng.
Anh là một người khờ dại và dễ tin, nhưng anh yêu Vân Thanh, khi yêu một người, trừ khi đã nếm quá nhiều, nếu không thì rất khó để có thể cự tuyệt được đối phương đưa thuốc mê đến bên miệng, huống hồ…Hai người rất hoang đường, mặc dù mới đầu Vân Thanh không muốn nhưng về sau lại đỏ mặt mà nói ra điều đó, Vân Chân nói cái gì hắn liền khóc thút thít ủy khuất mà nói. Hắn nói hắn thích sư huynh, nói anh là sư huynh của ta, còn nói về sau sư huynh muốn cùng hắn thân mật như thế nào cũng được, còn nói sư huynh đưa hắn lên trời… Tuy rằng đều là Vân Chân dạy hắn nói, nhưng Vân Chân hiểu rõ tính tình của Vân Thanh, nếu tiểu bại hoại kia quyết tâm muốn hận hắn, thì cho dù có chết cũng sẽ không nói ra những lời này.
Vân Chân càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy kiên định, nhưng anh lại không biết trên đời này có một loại người sau khi mặc quần sẽ không thừa nhận chuyện mình làm.
Anh chân trước vừa đi, Vân Thanh sau lưng liền nhảy dựng lên mặc quần áo, thân thể trắng như sa tanh của hắn bị Vân Chân xoa nắn đến da thịt đều đỏ hồng, những chỗ nhạy cảm còn bị xoa nắn đến tím, hắn vừa đứng dậy thì những thứ đó cũng theo đùi hắn chảy xuống, không biết nó là mồ hôi hay là vân vân, búi tóc cũng bị lỏng lẽo từ lúc trên giường, tóc tai hổn độn, môi hơi sưng, vừa nhìn đã thấy giống như bộ dáng mới làm chuyện hoang đường xong.
“Oaaaaaaa! Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ vô liêm sỉ!” Vân Thanh cúi đầu nhìn xem thân thể của chính mình, thẹn quá hóa giận, cầm tóc giơ chân, đạp lên ván giường.
“Vân Nhị Cẩu! Cầm thú! Biến thái!” Vân Thanh chửi bậy với không khí, hai gò má đỏ ửng, lấy gối đầu ném xuống đất một cái rồi lại một cái, thử xem một cái lại nghiện, nhảy xuống giường nhặt lên rồi lại ném xuống, cứ như vậy lại nhặt lên ném xuống đất, đem cái gối đầu thành sư huynh mà trút giận, ép buộc chính mình quên đi nửa giờ trước còn bị hắn đè dưới thân làm đến loạn ý tình mê, bộ dáng phóng đãng nói những điều không biết xấu hổ, vô tình như sách giáo khoa.
“Quên đi quên đi, coi như bị chó cắn một cái, dù sao hắn cũng mang tên Cẩu Tử”. Vừa nghĩ thông suốt, phát tiết xong, Vân Thanh liền thì thầm an ủi chính mình.”
Đúng là hợp với cái tên Vân Nhị Cẩu.
Kẹt một tiếng, cửa phòng Vân Chân hé ra một khe hở nhỏ, Vân Thanh xuyên qua khe hở nhìn trộm, xác nhận Vân Chân không ngồi chòm hổm canh chừng ngoài cửa, liền chuồn ra ngoài, chạy một mạch về phòng mình.
Trong phòng, tiểu Bạch Nguyễn trong hình người đang ngồi một mình trên giường, dang rộng đôi chân ngắn cũn cỡn, chơi xếp gỗ, giống như một đứa trẻ. Những bộ xếp gỗ này đều là do Vân Chân dùng những thanh gỗ chạm khắc thành, mài bóng loáng, chính tay anh nhuộm màu, tổng cộng có hơn sáu mươi khối, là đồ chơi mà Bạch Nguyễn thích nhất.
Vân Thanh vừa nhìn tới đống xếp gỗ kia liền nhớ đến Vân Chân, não hắn ong ong đau đớn, tức giận muốn đánh người.
Tiểu Bạch nhảy xuống giường, tò mò nhìn chằm chằm Vân Thanh: “Sư phụ khóc sao?”
Vân Thanh lau đôi mắt bị khi dễ đến phiếm hồng, sau đó da mặt dày nói dối: “Vi sư vừa rồi luyện công xảy ra sự cố, suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma.”
Bạch Nguyễn ngơ ngác gật đầu, Vân Thanh vội vã mở rương hành lý, thu dọn đồ đạc, nói: “Khiêu Khiêu mau dọn dẹp một chút, chúng ta đi.”
“Đi đâu nha?” Bạch Nguyễn ngẩn ra
Vân Thanh trợn tròn mắt nói: “ Đi trốn sư bá ngươi”
Bạch Nguyễn nhíu mày: “Trốn sư bá?”
Vân Thanh thấp giọng đe dọa tiểu Bạch Nguyễn: “Thật ra sư bá ngươi là một con yêu quái xấu xa, bời vì ta đã phát hiện ra bí mật của hắn nên hắn muốn giết người diệt khẩu!”
Bạch Nguyễn hoảng sợ: “Sư bá là yêu quái xấu xa?”
Vân Thanh đỏ mặt căm giận đá vào tường: “Hắn xấu xa! Xấu lắm!”
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Nguyễn mang theo sự nghiêm túc, từ trong ngăn tủ lấy ra túi xách cà rốt mà Vân Thanh mua cho cậu, thu dọn tiểu gia sản của mình, chuẩn bị cùng với sư phụ cao chạy xa bay. Tiểu gia sản của Bạch Nguyễn chính là: con rối thỏ con, mấy cái quần lót nhỏ, một cái tổ bằng cỏ, một quả cầu làm từ lá tre, … Khi thu dọn đến bộ xếp gỗ, Bạch Nguyễn lại mang vẻ hiên ngang mãnh liệt mà nói: “Xếp gỗ của sư bá yêu quái xấu xa… Khiêu khiêu không cần nữa!”
Vân Thanh: “……”
Vân Thanh: “Quên đi quên đi, xếp gỗ này là ngoại lệ, ngươi cầm theo đi.”
Thấy Bạch Nguyễn không cần hắn giúp, Vân Thanh liền tập trung thu dọn đồ đạc của chính mình, khi thu dọn đến bội kiếm, Vân Thanh thở phì phì tức giận, đây là kiếm tuệ do Vân Chân chính tay làm cho hắn, cầm lấy ngọc bội khắc tên Vân Chân vứt xuống đất, khi tay dơ đến giữa không trung thì liền dừng lại, nhỏ giọng nói: “Không được, ta không thể vứt hết đồ vật của hắn, vứt hỏng hắn lại bắt ta bồi thường…”
Nói xong, liền đem thanh kiếm kia vứt lên chiếc giường mềm mại, đầu cũng không thèm ngoái lại nhìn.
Thầy trò hai người thu dọn xong đồ đạc, Vân Thanh thay một bộ quần áo sạch sẽ, đang định ngồi xuống mang giày, lại nhớ đến ngay cả lót giày của mình cũng đều là do Vân Chân chính tay làm, liền kéo lót giày ra vứt sang một bên, như muốn ân đoạn nghĩa tuyệt.
“Khiêu khiêu! Chúng ta đi!” Vân Thanh mang hành lý trên lưng, một tay xách túi sách cà rốt của Bạch Nguyễn, một tay nắm tay của Bạch Nguyễn.
“Đi thôi!”Bạch Nguyễn trả lời một cách đầy dứt khoát.
“Sư phụ dắt ngươi đi tìm một chỗ không có người ở” Vân Thanh nghiêm trang nói, “Sau này hai thầy trò ta sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống làm ruộng dệt vải.”
Bạch Nguyễn ngơ ngác: “Ta làm ruộng, dệt vải?”
Vân Thanh: “Ngươi đồng ý là được, vi sư không thể hại ngươi.”
Bạch Nguyễn rất nhanh nắm tay hắn: “Được!”