Vân Thanh không có mở mắt, chỉ liếm bờ môi bị tàn phá, trở mình hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục ngủ.
Hắn đắm chìm trong men say, ngủ nông, giấc mơ có liên quan mật thiết đến hiện thực, sự dây dưa mềm mại giữa môi và răng khiến trái tim hắn đập thình thịch, cô gái không nhìn thấy rõ gương mặt trong mơ đang nhiệt tình đè hắn xuống, hơi thở thanh nhã như cỏ thơm, đầu lưỡi ngọt ngào như bánh mật ong, thứ không đẹp duy nhất là bộ ngực phẳng như đàn ông, nhưng Vân Thanh cũng không quan tâm đến điều này, nụ hôn này quá kích thích, quá thoải mái, sướng muốn chết.
Vân Thanh nhắm mắt lại nằm ở trên giường, có chút bất mãn vì nụ hôn đột ngột kết thúc.
Vân Chân ngồi bên giường lại căng thẳng như một sợi dây cung, đến thở cũng run rẩy, anh chột dạ, sao còn dám tiếp tục? Ăn cái này dọa anh như tỉnh khỏi mộng, cuối cùng cũng nhớ tới ý đồ ban đầu của mình, đặt kiếm lung tung ở bên gối Vân Thanh, chạy trôi chết.
Thỏ trắng ngồi xổm trong ổ cỏ bên cạnh gối Vân Thanh đứng nhìn, một tai cụp xuống một tai dựng thẳng, miệng khẽ mở ra, khuôn mặt nhỏ nhồi bông tràn đầy ngây thơ.
Trở về phòng, Vân Chân không thể bình tĩnh, xúc cảm giữa môi và răng của tiểu sư đệ mềm mại đến mức có thể dìm chết người vẫn còn sót lại, anh muốn ngồi thiền, nhưng tâm ma xuất hiện, đành phải cầm một tảng đá tiện tay dùng dao phay cắt, phát tiết phiền muộn cùng bất an trong lòng.
Anh đã vượt quá giới hạn của mình, từ nay về sau, anh không thể tự lừa dối mình.
Anh quen biết Vân Thanh mười năm, hai người đều là trẻ em mồ côi không cha không mẹ, từ nhỏ được sư phụ nhận nuôi, thuở nhỏ cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau tu luyện đạo thuật.
Tính cách Vân Thanh rất đáng yêu, biết làm nũng cũng sẽ làm cho người ta vui vẻ, đầu đầy ý tưởng quỷ quái, so sánh với các sư đệ nghiêm túc khác gần như là hai loài khác nhau. Vân Chân muốn thay sư phụ quản giáo chúng sư đệ, không ít lần phải phân chú ý đến Vân Thanh nghịch ngợm, năm này qua năm khác, quen với việc thiếu niên luôn bị ăn đòn xuất hiện thành thiếu niên tuấn tú bắt mắt, tình cảm Vân Chân dần thay đổi thành tình yêu.
Điều này không thể hoàn toàn trách đạo tâm Vân Chân bất ổn không đủ kiên định, lại nói tiếp kỳ thật cũng do Vân Thanh: Vân Thanh thông minh, biết Vân Chân giống với nửa sư phụ, tự mình mò cá phạm giới có bị phạt hay không chủ yếu phụ thuộc vào sư huynh báo cáo với sư phụ, cho nên thường cố ý lấy lòng, lôi kéo Vân Chân, Vân Chân hiểu được thủ đoạn nhỏ của hắn, cũng không hiểu lầm cái gì, nhưng tích lũy từng ngày từng chút, những hồi ức cùng Vân Thanh đều tươi đẹp, đối với Vân Chân mà nói cũng là một chất xúc tác trí mạng.
Vân Chân còn nhớ rõ sinh nhật năm ngoái của mình – anh không biết sinh nhật thật sự của mình là ngày nào, cái gọi là sinh nhật chỉ là ngày sư phụ nhặt anh trở về mà thôi —— Vân Thanh đúng 12 giờ đêm lẻn vào phòng anh, lắc anh từ trên giường tỉnh lại, nói chuẩn bị lễ vật.
Vân Chân buồn ngủ ngồi dậy, muốn thắp đèn, Vân Thanh lại không cho phép, nói món quà này phải nhìn trong trời tối, lập tức mượn ánh trăng mờ nhạt trong phòng sờ đến bên bàn rót một ly nước.
Hắn bưng ly nước đứng bên giường, lòng bàn tay lướt qua mặt nước như ngọc, trong miệng lẩm bẩm, sau khi hắn vuốt ve, nước trong chén bỗng nhiên sáng lên, rực rỡ chói mắt, tựa như vàng nóng chảy. Vân Chân kinh ngạc, còn chưa hỏi, Vân Thanh tiêu sái giơ tay lên, trong chén ánh nước như sương bụi mịn màng phiêu tán tràn ngập cả gian phòng ngủ, điểm châu bạch bộc vàng, đúng là tinh hán rực rỡ, chảy đầy phòng thiên hà.
“Thế nào, món quà này của đệ có đẹp hay không?” Vân Thanh ném chiếc cốc nước lên, dương dương đắc ý.
Vân Chân biết đây là đạo thuật, nhưng dù sao anh cũng không thấy người sử dụng qua, cho nên vẫn bị những ngôi sao xinh đẹp này làm mất tập trung, một lúc lâu không nói nên lời, trái tim đập cực nhanh, Vân Thanh ở bên cạnh anh khẽ động, nó lập tức đập càng nhanh hơn.
“Đẹp.” Vân Chân gật đầu.
Vân Thanh cười tinh nghịch: “Ngày mai đệ muốn xin nghỉ, sư huynh đồng ý đi.”
Vân Chân dở khóc dở cười, khó có thể từ chối: “Đây là của ngày mai, ngày mai nói sau… Đệ làm thế nào vậy?”
“Đây chính là thủ thuật che mắt, ” Khóe môi Vân Thanh thờ ơ vểnh lên, “Phiên bản cải tiến.”
Hắn trời sinh tính tình thông minh, học cái gì cũng chỉ một lúc là hiểu, chỉ là không kiên nhẫn, lại ngại đạo thuật chính thống thâm thúy không thú vị, thường cân nhắc một ít tiểu thuật thú vị bàng môn tả đạo, học đông học tây, luôn mang đến một số thứ ngay cả người bên ngoài cũng không biết.
Dứt lời, Vân Thanh đưa tay lên không trung, khép lại trong lòng đầy tinh tử rung lên ống tay áo, những ngôi sao kia liền lần lượt tung bay xuống chỗ Vân Chân, rồi lóe lên.
“Sư huynh, ngay cả các ngôi sao đệ cũng hái cho huynh ” Vân Thanh cợt nhả nói chuyện, “Sau này huynh bớt báo cáo chuyện của đệ một chút.”
Vân Chân bị hắn “uy hiếp”, nhưng lại không nổi giận, trái tim ngược lại bị trêu chọc càng ngày càng mềm mại.
Chuyện tương tự xảy ra rất nhiều, Vân Chân thường lật lại những ký ức như những khối kẹo nhỏ này, nhai kỹ trong miệng, vị đường không nhạt đi, ngược lại càng ngọt, Vân Chân vốn thích đàn ông, lại sớm có chút hảo cảm mông lung đối với Vân Thanh, ngậm đường đến choáng váng, tình cảm đối với Vân Thanh càng thêm khó kiềm chế.
Nhưng cho đến đêm nay, Vân Chân vẫn không muốn đối diện với tình cảm của mình, không chỉ vì quan hệ bất luân này của sư huynh đệ, mà còn bởi vì Vân Thanh là một thẳng nam, nếu chỉ là thẳng nam ngược lại còn có hy vọng, nhưng hắn lại là một cái móng heo lớn —— trong quan lý mỗi lần có nữ hương khách trẻ tuổi xinh đẹp đến dâng hương, Vân Thanh đều tiến lên đáp lời xem tướng, nữ hương khách đối với mỹ thiếu niên tiên phong đạo cốt này cũng có hảo cảm, vui đến bị hắn trêu chọc, thậm chí còn có không ít người vì có thể cùng Vân Thanh nói vài câu, đặc biệt chạy tới thắp hương.
Vân Chân nghĩ, trong lòng từng đợt đau khổ, nhảy lên đi vòng quanh vài bước, lại ngồi xuống, cầm dao khắc điêu khắc loạn, buồn bực đến một đêm không chợp mắt.