Hai ngày sau khi thực hiện, tốc độ lớn lên của Lang Tĩnh Phong có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mỗi buổi sáng thức dậy đều sẽ lớn hơn ngày hôm qua, vì để cung cấp các chất cần thiết cho sự phát triển nhanh chóng của cơ thể nên lượng thức ăn của hắn cũng trở nên vô cùng lớn.
Bạch Nguyễn liên tục gọi ba bữa đồ ăn nhanh cho Lang Tĩnh Phong, nhìn con sói con ngấu nghiến ăn những món ăn nhanh không biết có an toàn vệ sinh hay không. Bạch Nguyễn không đành lòng, nhân buổi chiều Lang Tĩnh Phong ở nhà học tập đã ra ngoài mua đầy đủ gia vị thường dùng, cũng bổ sung đầy đủ một ít dụng cụ nấu nướng trước đó không dùng được, lại đi chợ bán các loại thịt mua không ít thịt, tự mình xuống bếp nấu thịt cho sói con ăn.
Sau khi mang những túi lớn túi nhỏ về nhà, Bạch Nguyễn cắt từng miếng thịt thành từng miếng lớn, đóng gói đông lạnh. Khi cậu thái thịt, tai sói ở một bên nhìn, đôi mắt sáng trưng đến dọa người, Bạch Nguyễn chỉ coi như là sói con tham ăn, không cảm thấy biểu cảm điên rồ này có gì không đúng, từ chối đề nghị muốn tới giúp đỡ của Lang Tĩnh Phong, đuổi cậu trở về phòng sách làm bài tập.
Sau khi phân loại xong, Bạch Nguyễn đã thử làm thịt kho theo đúng công thức.
Động vật ăn cỏ không thể chịu được hương vị của thịt, chỉ cảm thấy mùi tanh ngấy người, Bạch Nguyễn đeo khẩu trang, đồng thời mở máy hút mùi và cửa sổ, đứng trước bệ bếp nửa năm không bật một lần khuấy đảo miếng thịt màu caramel trong nồi. Rang đến khi bốc hơi nước thì phía sau Bạch Nguyễn truyền đến tiếng bước chân, hai cánh tay ngắn mập mạp từ phía sau cố hết sức vòng quanh chiếc eo nhỏ nhắn của cậu.
Bạch Nguyễn sợ nước thịt bắn vào Lang Tĩnh Phong bèn vội vàng tắt lửa nhỏ, vỗ cánh tay ngắn: “Tránh xa nồi một chút.”
“… Thầy Bạch, thầy nấu cơm cho em.” Lang Tĩnh Phong thì thầm nói.
Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng trong giọng điệu lại lộ ra một sự nguy hiểm khó hiểu, nghe giọng điệu này của hắn, giống như sau khi Bạch Nguyễn nấu cơm cho hắn một lần thì cả đời này sẽ không được làm cho người khác nữa, nếu như không phải giọng trẻ con trong veo kia có tác dụng ngược lại nhất định, loại cảm giác cố chấp này vẫn càng rõ ràng hơn.
Bạch Nguyễn không quá coi trọng chuyện này, không phản đối cười nói: “Nấu cơm thì có là gì đâu, dì bảo mẫu nhà em không phải ngày nào cũng nấu cho em sao? Thầy sợ nhà hàng bên ngoài dùng dầu không tốt.”
Lang Tĩnh Phong: “…”
Quả thật là thỏ chính nghĩa.
“Vậy cũng không giống nhau.” Lang Tĩnh Phong kiễng chân, ngẩng đầu, dốc hết toàn lực vùi mặt cọ vào thắt lưng lõm đằng sau của Bạch Nguyễn —— Dù sao nếu không kiễng chân ngẩng đầu, với chiều cao của người trước mặt, hắn chỉ có thể vùi mặt vào mông Bạch Nguyễn mà thôi.
… Cho dù là mông thì hắn cũng rất vui vẻ vùi vào, song cũng không đảm bảo Bạch Nguyễn có đá bay hắn ra không.
“Thầy Bạch, đây là lần đầu tiên thầy nấu cơm cho người khác sao?” Lang Tĩnh Phong hỏi.
“À. ” Bạch Nguyễn có hơi do dự, thành thật nói, “Xem như là vậy đi… từng giúp sư phụ pha mì tôm ăn liền.”
Lang Tĩnh Phong ừ nhẹ một tiếng, con thú nhỏ mang tên ham muốn chiếm hữu trong lòng được cho ăn một viên kẹo nhỏ cũng coi như vừa lòng.
Khắp nơi trên người Bạch Nguyễn và trong nhà đều là mùi sói con, Lang Tĩnh Phong có khứu giác cực tốt, tự giác chiếm vững được địa bàn, thì bắt đầu bắt tay phân định địa bàn, có chút không nói lý mà nói: “Mì ăn liền không tính… Vậy cả đời này thầy chỉ nấu cơm cho em, nấu cơm cũng chỉ cho em và thầy ăn thôi có được không? “Nói xong, Lang Tĩnh Phong sợ bị hiểu lầm, còn bổ sung thêm, “Không phải muốn để thầy nấu cơm, thầy có thể mười năm làm một lần, thế nhưng chỉ có thể làm cho em ăn, có được không? ”
Bạch Nguyễn không thể hiểu được ham muốn chiếm hữu trẻ con này, suy tư một lát, từ góc độ hiện thực nghiêm túc trả lời: “Thầy có thể sống mấy trăm năm, thời gian dài như thế đảm bảo một chuyện nhỏ này thì không quá thực tế. ” Ngừng lại một chút, Bạch Nguyễn lúng túng, tách hai cánh tay ngắn trên thắt lưng mình ra, vành tai hơi nóng, “Thầy đảm bảo với em điều này làm gì?”
Lang Tĩnh Phong không vui: “Chuyện nhỏ sao lại không thực tế, em cũng có thể đảm bảo với thầy mà.”
Bạch Nguyễn không nhìn hắn, kéo khẩu trang xuống chuyên tâm thổi một miếng thịt kho tàu được gắp ra trong nồi, dùng môi chạm vào cảm thấy đã nguội mới đưa đến bên miệng Lang Tĩnh Phong nói: “A ——”
Lang Tĩnh Phong a ăn một miếng, vui vẻ hưởng thụ Bạch Nguyễn đút cho ăn.
“Sao nào?” Bạch Nguyễn hỏi: “Mặn nhạt, độ cháy, có được không? Thầy không thể nếm thử ra nó ngon hay không.”
Dù sao thịt mà Bạch Nguyễn ăn đều là không ngon.
Thịt kho tàu này, muốn làm phải chú ý, làm được đến trình độ từng miếng vuông vắn trơn bóng mềm mại vào miệng tan ngay lập tức thì cần kinh nghiệm và kỹ thuật, nhưng theo công thức nấu ăn, muốn làm ngon cũng không khó, Lang Tĩnh Phong nhai vài lần thì thành thật nói: “Ngon lắm.”
“Thật sao?” Bạch Nguyễn muốn xác nhận: “Không lừa thầy chứ? ”
Lang Tĩnh Phong nở nụ cười, giọng nói trẻ con vang lên: “Thật mà, lừa thầy làm cái gì, thầy là vợ em sao? ”
Bạch Nguyễn vừa tức giận vừa buồn cười véo má bánh bao một cái: “Em đừng dùng ngoại hình này giở trò lưu manh được không, rất kì cục đó.”
Bây giờ Lang Tĩnh Phong là thời điểm phát triển cơ thể, một bữa cơm tối ăn cả nồi thịt kho tàu cùng ba bát cơm lớn, ngay cả nước cốt dưới đáy đĩa cũng không buông tha, trộn đều vào cơm ăn sạch. Ăn uống no đủ, Bạch Nguyễn đặt xoong nồi bát đĩa vào bồn nước, dự định lát nữa rửa, Lang Tĩnh Phong lại chuyển ghế đẩu đứng bên cạnh bồn nước, mở vòi nước cầm lấy một cái bát, đổ dầu rửa bát ra, lau một lượt bên trong bên ngoài, lại dùng móng tay gảy thức ăn còn sót lại trên thành bát, vừa nhìn đã biết là một cậu chủ không có kinh nghiệm rửa chén.
“Em đi học đi, để đấy thầy rửa” Bạch Nguyễn gọi.
“Bảo bối nghỉ ngơi đi.” Khóe môi Lang Tĩnh Phong cong lên, bộ ngực nhỏ ưỡn căng, hết sức tỏ ra sự sủng nịch, “Loại việc này đương nhiên phải để em làm. ”
Vì thế một giây sau, thiếu gia sói có ngoại hình mới bốn tuổi đã bị Bạch Nguyễn xách như xách chó con đi thẳng đến phòng sách, vả lại trên đường giãy dụa nên đã làm rơi một đôi dép tai thỏ, tôn nghiêm nam tính hoàn toàn không có.
Hôm nay Lang Tĩnh Phong đã hoàn thành kế hoạch học tập được Bạch Nguyễn xây dựng, nhân lúc còn thời gian, Lang Tĩnh Phong chọc Lý Bác Minh trên wechat: “Anh bạn, gửi mấy bức ảnh này đi.”
Lý Bác Minh là người bạn học từng nghiện game khiến thành tích tụt dốc không phanh, thi đấu với Bạch Nguyễn lại bị xếp hạng thua thảm hại, kỳ thi cuối kỳ này cậu ta thi được vị trí thứ hai trong lớp. Tuy rằng thành tích không tệ, thế nhưng bản chất của Lý Bác Minh thật sự là một tên hay sinh sự thông minh, cho nên rất hợp với Lang Tĩnh Phong cũng có tính cách tương tự, kỳ nghỉ hè này cậu ta cùng hai người bạn trong lớp đi chơi, đồng ý gửi ảnh du lịch cho Lang Tĩnh Phong, sau đó lên mạng tìm ảnh lừa gạt ba mẹ.
“Ảnh chụp hôm nay, leo núi, đi cáp treo, còn có đồ ăn vặt.” Lý Bác Minh gửi tới một bức ảnh chụp, có người mang cũng có người không mang, gửi xong còn cho Lang Tĩnh Phong chủ ý, “Cậu có thể lên mạng bỏ chút tiền tìm người photoshop cho cậu, chỉnh mặt tôi thành mặt cậu.”
Lang Tĩnh Phong thiếu đánh nói: “Vậy không phải liếc mắt một cái liền lộ tẩy rồi sao? Tôi có vóc người đẹp hơn cậu đấy.”
Lý Bác Minh bi phẫn: “Mẹ kiếp! ”
Lang Tĩnh Phong cười cười: “Cảm ơn. ”
Lý Bác Minh nhiều chuyện nói: “Cậu ở chỗ người yêu rất tốt nhỉ? ”
Lang Tĩnh Phong liếm môi: “Cực tốt, tối nay còn nấu cơm cho tôi nữa, ngon lắm.”
Lý Bác Minh học sói kêu: “Grao gru gru! Ngoài bữa tối ra còn làm gì nữa? Nói chuyện, có ảnh không? Lát nữa cậu định làm gì? ”
Sói trái lại nói tiếng người: “Làm bài tập, không có ảnh, tiếp tục làm bài tập.”
Lý Bác Minh: “Vãi! Làm bài tập cái rắm! Làm bài tập sinh lý với nhau à? ”
Lang Tĩnh Phong làm bài tập cả ngày: “… Thật sự đơn giản chỉ là làm bài tập, trong đầu cậu ngoại trừ mấy thứ đồi trụy thì có gì khác không? ”
Lý Bác Minh mặc kệ, nhất định phải tìm hiểu về cuộc sống riêng tư của anh em và bạn gái, nhưng bất kể cậu ta hỏi gì cũng bị Lang Tĩnh Phong trôi chảy chặn lại, đến cuối cùng cũng không thăm dò được gì, thậm chí ngay cả “bạn gái” Lang Tĩnh Phong rốt cuộc có phải là nữ hay không cậu ta cũng không rõ!
Chớp mắt lại một ngày nữa trôi qua, “ngày dự sinh” trong tưởng tượng của Bạch Nguyễn đã đến.
Sau một ngày học tập, yêu lực của Lang Tĩnh Phong đã kiệt quệ, biến thành sói con chạy đến phòng ngủ muốn thân thiết với Bạch Nguyễn, lại thấy Bạch Nguyễn nghiêng người nằm trên giường, thân thể gầy gò cong như tôm chín, bởi vì quá dùng sức, xuyên qua đồ ngủ mỏng tang đều có thể nhìn thấy đường cong của xương sống, hình như càng thêm gầy yếu, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng.
“Grao gru?” Lang Tĩnh Phong giống như chó con bám giường đứng lên, dùng móng vuốt khẽ gãi lưng Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn không quay đầu lại, chỉ mở miệng hỏi một câu: “Chuyện gì vậy? ”
Giọng nói kia hơi khàn như không có thực, vừa nghe đã biết cơ thể không thoải mái.
Lang Tĩnh Phong dứt khoát nhảy lên giường, vòng đến đối diện với Bạch Nguyễn, chỉ thấy Bạch Nguyễn hai tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm đầy mồ hôi.
Lúc sinh nở sẽ hơi đau, đại não không tìm được tử cung, đành phải tìm đến nơi thứ hai, khiến cho ruột co giật co giật.
Không dùng sức cũng không đau, thỏ con từ đâu tới? – Đại não có suy nghĩ riêng của mình.
“Grao gru! Grao gru ——! “Lang Tĩnh Phong gấp tới mức kêu to, đang định nhảy xuống lấy điện thoại di động gọi điện thoại cấp cứu lại bị Bạch Nguyễn gọi lại: “… Cái đó, thầy không sao. ”
Lang Tĩnh Phong quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hơi khó chịu của Bạch Nguyễn, tầm mắt hai người giao nhau chỉ chưa tới hai giây, hai gò má tái nhợt của Bạch Nguyễn lại đỏ lên.
Mặc kệ nó thật hay giả, Lang Tĩnh Phong coi như là… ba của đứa trẻ.
Lang Tĩnh Phong trong nháy mắt sực nhớ ra, hôm nay là ngày dự sinh của Bạch Nguyễn.
Biết sau khi Bạch Nguyễn mang thai giả Lang Tĩnh Phong đã âm thầm tìm kiếm, lúc mang thai giả không cần xử lý đặc biệt gì, chỉ cần chờ đại não phát hiện trong bụng không có thỏ con, một màn này tự nhiên sẽ kết thúc… Thế nhưng trên mạng không nói Bạch Nguyễn sẽ đau.
“Grao gru?” Lang Tĩnh Phong dùng mũi nhẹ nhàng ủi bụng Bạch Nguyễn, ánh mắt hình như hơi hối hận.
Nếu sớm biết Bạch Nguyễn sẽ đau, chắc chắn hắn sẽ không cố ý thân mật tiếp xúc với cậu khiến cho cậu mang thai giả… Lang Tĩnh Phong ảo não kẹp đuôi trên giường quay vài vòng, tự trách một lát sau nghĩ lại cảm thấy không đúng —— hắn không có khả năng cả đời không thân thiết với Bạch Nguyễn, chuyện mang thai giả này tóm lại ít nhất một lần.
Bạch Nguyễn nhìn ánh mắt của Lang Tĩnh Phong đã đoán được tám chí phần, cắn môi không hé răng, nhịn đau xách sói con lên ném xuống đất.
Lang Tĩnh Phong không còn nhảy lên giường nữa, xoay người chạy vào phòng khách, dùng móng tay móc lấy ngăn kéo phía dưới bàn trà, kéo về phía sau, ngăn kéo mở ra, bên trong là các loại thuốc được sắp xếp ngay ngắn, có loại thuốc gì đó, có thuốc tiêu độc cho thỏ, dịch uống chuyên dùng cho thỏ bị bệnh, thuốc mỡ chữa bệnh táo bón vón cục… Thuốc của con người chỉ có thuốc giảm đau, hạ sốt và giảm nhuận tràng là bình thường nhất.
Lang Tĩnh Phong ngậm lấy một vỉ thuốc giảm đau, chạy về phòng ngủ, há miệng bỏ thuốc lên giường, lại chạy như bay tới phòng bếp, ngậm lấy một chai nước khoáng trong thùng nước từ trên mặt đất —— Bình thường Bạch Nguyễn uống nước đun sôi, Lang Tĩnh Phong lại có chút thói quen của thiếu gia, ngại nước đun sôi có mùi vị, chỉ uống nước khoáng đóng chai —— cắn lấy nắp chai để kéo thân bình trên mặt đất, lại cố gắng ném chai nước lên giường.
“Grao gru.” Bảo bối uống thuốc giảm đau. Lang Tĩnh Phong nhảy lên giường, dịu dàng liếm đi mồ hôi trên trán Bạch Nguyễn.
Đợt đau đớn này đột nhiên đến, đừng nói đến Lang Tĩnh Phong, ngay cả Bạch Nguyễn cũng không nghĩ tới cậu có thể cảm nhận cơn đau lần này, từ lúc bắt đầu đau đến bây giờ, đầu óc vẫn còn mơ màng, căn bản không nhớ tới chuyện uống thuốc giảm đau, thấy thuốc đến thì ngoan ngoãn dựa nửa người trên uống thuốc.
Đau thì đau vậy, sau này xác suất mang thai giả sẽ thấp, cũng chẳng thể làm xử nam cả đời… Bạch Nguyễn an ủi mình, ôm bụng nằm xuống.
“Grao gru.” Lang Tĩnh Phong tiến lại gần, mở tay Bạch Nguyễn đang che bụng ra, dùng chóp mũi nâng vạt áo ngủ của cậu lên, chui vào trong quần áo, cuộn tròn ở trên bụng.
Bây giờ Lang Tĩnh Phong có hình thể nhỏ, trao đổi chất nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn khi trưởng thành, chính là một cái lò sưởi bằng hình sói con, hắn dán lên bụng Bạch Nguyễn trong chốc lát, Bạch Nguyễn cảm thấy từng phần bụng co rút đau đớn phát lạnh đã thoải mái hơn nhiều, hơn nữa thuốc giảm đau dần dần bắt đầu phát huy hiệu quả, cơn đau đớn dày vò người kia suy yếu không ít, theo thời gian trôi qua trở nên như có như không.
Thoát ra khỏi cơn đau đớn, thần kinh của Bạch Nguyễn đã thả lỏng, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
…
Lúc Bạch Nguyễn tỉnh lại, đèn trong phòng ngủ đã được người tắt, chỉ có ngọn đèn ngủ cuối giường tỏa ra ánh sáng ôn hòa, đau đớn ở bụng đã biến mất hoàn toàn, Bạch Nguyễn chớp chớp mắt, hơi cử động cơ thể, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
– Áo ngủ trước ngực của cậu bị ướt rồi.