“Sư phụ!” mặt Bạch Nguyễn trầm xuống, giương mắt chống lại ánh mắt bao che khuyết điểm của Vân Chân, lại ngẩng mặt lên nhỏ giọng lầu bầu: “Người đừng nói lung tung.”
“Vi sư còn chưa nói xong đâu”. Vân Thanh thu lại tay còn đặt trên bụng Bạch Nguyễn, mặt lộ vẻ tiếc hận nói: “Tuy cung con cái có ngôi sao may mắn vây quanh, nhưng ba phương bốn hướng có hung thần chọc thủng, đừng nói con là thỏ đực, cho dù con là thỏ cái, thì cái thai này đảm bảo cũng sẽ sanh non”.
Bạch Nguyễn giận hờn nói: “Không tính cũng biết là không sinh được, con lại không có chức năng kia…..” chủ đề này quả thật đáng xấu hổ, không đợi Vân Thanh trả lời, Bạch Nguyễn đã vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi sư phụ, lần trước thầy nói có cách làm cho răng của học trò con dài ra, đó là phép thuật gì?”
“Ngay cả chuyện mang thai giả cũng có thể làm ra, giờ còn kêu ‘học trò’, cũng không nói cho người ta danh phận”. Vân Thanh nhăn mũi bẹp miệng, cằm lui về phía sau, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bạch Nguyễn, nói ghét bỏ: “Y—- Khiêu Khiêu khốn nạn”.
Bạch Nguyễn hăng hái đáp lại: “Không phải thầy cũng kêu sư bá là ‘sư ca’ sao?”
Vân Chân lạnh lùng nói: “Nói rất đúng.”
Vân Thanh chậm rì rì nháy mắt mấy cái: “Lấy chuyện của ta và sư bá con ra nói, không phải là con đã thừa nhận rồi sao?”
Bạch Nguyễn như bị sét đánh.
Sau một lát im lặng, Bạch Nguyễn lắp bắp nói: “Không phải…. kia, cái kia….. sư phụ thầy nói phép thuật răng mọc dài ra là mọc dài ra như nào?”
Vân Thanh đã đùa giỡn đủ nên thu lại vẻ mặt cợt nhả: “Pháp thuật này là tổ sư gia chúng ta phát minh ra, vốn là muốn cải lão hoàn đồng, kết quả là cho tới hôm nay cũng không thành công, là một tàn thuật không tốt, cho nên vi sư không dạy cho con.”
Bạch Nguyễn ngoan ngoãn chờ sư phụ nói tiếp.
Vân Thanh tiếp tục nói: “Điểm thất bại của tàn thuật này là tuy rằng nó có thể khiến cho dáng vẻ của con người trẻ ra mấy chục tuổi, nhưng sau khi khôi phục thì cũng nhanh chóng già đi. Có thể nói như này, một người năm mươi tuổi trải qua rất nhiều khó khăn dùng pháp thuật này trở về 18 tuổi, nhưng kết quả trong một tháng sẽ lão hóa về 50 tuổi, hoàn toàn không đáng chút nào, hơn nữa những căn bệnh vốn nên mắc cũng không thể tránh khỏi, không chỉ không tránh khỏi mà ngược lại còn tiến triển nhanh hơn, cho nên trong những trường hợp bình thường tàn thuật không thể sử dụng”.
Bạch Nguyễn nghe một chút đã hiểu, ánh mắt sáng rực nói: “Nhưng nếu là người 18 tuổi cải lão hoàn đồng về lúc mấy tuổi, trong khoảng thời gian nhanh chóng lớn lên sẽ có một lần thay răng đúng không?”
“Sự thông minh này của con thật giống ta”. Vân Thanh dùng khuỷu tay đập mạnh vào Vân Chân, vẻ mặt đầy khoe khoang: “Đồ đệ của anh đứa này còn ngốc hơn đứa kia.”
Vân Chân ấm áp nói: “Đúng vậy”.
Suy nghĩ của Bạch Nguyễn nhanh chóng bay xa, không nhịn được ảo tưởng cảnh tượng Lang Tĩnh Phong bình thường kiêu ngạo không coi ai ra gì biến về thành sói con.
Tộc độ lớn lên của nguyên hình sói yêu và sói bình thường không giống nhau, nhưng lại tương đối giống với con người, sói ba tuổi đã là sói trưởng thành, nhưng nguyên hình của sói yêu ba tuổi vẫn là một con sói con.
Khẳng định sẽ là một viên tròn nhỏ, chắc là cũng không khiến người khác sợ lắm, răng cắn người cũng không đau…. Bạch Nguyễn nghĩ, con mắt như kẻ trộm chuyển hai vòng, khóe môi cong lên không có ý tốt, vẻ mặt xấu xa hư hỏng.
Vân Thanh liếc mắt nhìn cậu: “Khiêu Khiêu vẻ mặt này của con….”
Bạch Nguyễn: “Dạ?”
Vân Thanh: “Cùng với tiểu thân mật kia của con thật là có dáng vẻ phu thê, nhìn một cái là thấy cực kỳ thiếu đạo đức.”
“Nào có, không có.” Bạch Nguyễn vội vàng bày ra dáng vẻ không thiếu đạo đức.
Sau khi hỏi chi tiết tàn thuật từ phía Vân Thanh, Bạch Nguyễn ý thức được có hai vấn đề.
Một là sau khi thực hiện thuật cải lão hoàn đồng, một ngày của người bị thi thuật sẽ tương đương bằng một năm bình thường, như thế Lang Tĩnh Phong từ hình dáng trẻ con quay về hình dáng trưởng thành thì mất nửa tháng, cho nên nếu cậu không muốn chuyện này bị lộ, phải ở trong nhà nghỉ ngơi không thấy người quen trong vòng nửa tháng, hai là những nguyên liệu dùng để thi thuật đều để trong nhà kho nhỏ, mà nhà kho nhỏ đã bị hủy ngay trong chiến đấu, cũng không biết có thể cứu chữa gì cho bên trong được hay không, nếu tổn thất nghiêm trọng, thì đi tìm kiếm và mua tài liệu sẽ mất một ít thời gian, dù sao những đồ quý báu của đất trời không thể so với cải trắng muốn có là có được, cần phải xem cơ duyên.
Tổng hợp tất cả lại thì sau khi lớp 11 thi xong nghỉ hè là thích hợp thi pháp nhất, dựa vào kinh nghiệm năm rồi, Bạch Nguyễn đoán lớp 11 lên lớp 12 sẽ có 20 ngày nghỉ hè, thời gian cũng phù hợp, nếu hiện giờ không nắm chắc chỉ sợ phải chờ tới sau khi thi đại học.
Hôm nay Bạch Nguyễn đã dự tính xong liền vội vàng trở về bàn bạc với Lang Tĩnh Phong, vì chuyện này đã đè nén ở trong lòng cậu rất lâu, mỗi lần nghĩ tới là thấy áy náy, vì thế cậu không kìm nén, ngay cả chuyện xấu hổ đêm qua và lớp tự học lúc này với Lang Tĩnh Phong cũng không để ý, sau khi soạn một tin nhắn giải thích rất dài liền gửi qua cho hắn, hỏi xem ý kiến của hắn.
Hai phút sau, Lang Tĩnh Phong trả lời: “Được, nghỉ hè thì được.”
Giọng nói không hề vui vẻ giống như suy nghĩ của Bạch Nguyễn, có lẽ là thật sự không để tâm.
Bạch Nguyễn: “Thật là tốt! Để thầy nói với sư phụ thầy!”
Lang Tĩnh Phong: “Nhưng mà em vẫn còn chút khó khăn, thầy Bạch có thể giúp em giải quyết không?”
Bạch Nguyễn: “Cái gì? em nói đi”.
Lang Tĩnh Phong biết răng mọc dài lại, thì Bạch Nguyễn sẽ không áy náy nữa, liến dùng tình cảm giả vờ tội nghiệp nói: “Ba mẹ em không biết em đi mài răng, nếu bọn họ biết đánh em vào bệnh viện vẫn còn coi là nhẹ, mẹ em có thể lấy đi toàn bộ quần áo, ví tiền và di động của em, rồi bắt em biến về nguyên hình đuổi em vào rừng sâu núi thẳm săn thú.”
Bạch Nguyễn tưởng tượng cảm thấy cũng đúng, sói thế hệ trước khẳng định coi trọng nanh sói, biết sói con nghịch ngợm như vậy, còn không biết sẽ phạt như thế nào nữa.
Lang Tĩnh Phong: “Nửa tháng đó em ở nhà thầy được không? Chỗ ba mẹ em, em sẽ tìm cớ.”
Bạch Nguyễn vốn cũng có suy nghĩ biến thái muốn trả thủ sói con, hơn nữa đau lòng Lang Tĩnh Phong bị phạt, cũng hiểu được giải quyết mọi chuyện mà không để cho người nhà hắn biết là biện pháp tốt, liền lập tức đồng ý: “Được.”
Lang Tĩnh Phong không ngờ Bạch Nguyễn lại đồng ý thoải mái như vậy, liền nổ mũi vênh mặt nói: “Hôm nay em ngủ ở nhà thầy sao? Cả đêm ngày hôm qua thầy cũng không để ý tới em, em biết em đã sai rồi, em ở lại thêm một ngày nữa thầy để ý tới em được không, vợ à?”
Tay Bạch Nguyễn run lên, suýt nữa là ném điện thoại đi.
Lang Tĩnh Phong nhanh chóng gửi câu tiếp theo tới: “Thực xin lỗi, gọi nhầm rồi, thầy”.
Bạch Nguyễn: “…”
Bạch Nguyễn tích chữ như vàng: “Không được.”
Lang Tĩnh Phong: “Đã trấn áp được tâm ma rồi sao?”
Bạch Nguyễn: “Ừ”.
Lang Tĩnh Phong: “Lỡ như phân thân vẫn còn ở bên ngoài thì sao?”
Bạch Nguyễn: “Không có khả năng, nếu như vậy thì phong ấn sẽ không có tác dụng.”
Lang Tĩnh Phong thay đổi chủ đề: “Không phải thầy đang ở chỗ đạo quan sao?”
Bạch Nguyễn: “Ừ, bên này thầy có rất nhiều việc, không nói nữa. Tiết tự học không được nghịch điện thoại, nếu thầy còn thấy em trả lời thì sau khi trở về sẽ thu điện thoại của em. [mỉm cười]”
Lang Tĩnh Phong nghe lời không trả lời lại.
Kế tiếp Bạch Nguyễn cùng với nhóm đồ đệ cùng thế hệ của mình dọn dẹp sạch sẽ, mấy sư thúc sư bá khác cũng không nhàn rỗi, họ tự dùng phép thuật của mình di chuyển những mảnh vụn lớn của tòa nhà mà con người không thể di chuyển được.
Duy chỉ có Vân Thanh lấy một cái ghế nằm từ trong túi càn khôn ra, mang một cái kính râm nằm ở bên trên cắn hạt dưa uống cô ca, trên thân chai cô ca còn dán bùa huyền băng, thoải mái tới mức gần như bại hoại, thế nhưng nhìn thấy đại sư huynh Vân Chân một người làm hai việc, mấy sư huynh đệ có chữ Vân này cũng không ai nói gì.
Mùa hè mặt trời xuống núi trễ, sáu giờ mà trời vẫn còn sáng trưng, tàn tích của kho hàng đã được dọn sạch, Bạch Nguyễn ngồi xổm giữa đống ngói vụn lục xem các loại dược liệu, pháp khí, đá đỏ, lấy hết những thứ còn sử dụng được ra để ở chỗ trống gần đó. Bỗng nhiên bên ngoài cửa đạo quan vang lên tiếng nói chuyện của tiểu đồ đệ trông cửa, Bạch Nguyễn vểnh tai nghe thấy thanh âm lười biếng của Lang Tĩnh Phong vang lên từ bên kia tường viện: “Tôi tìm Bạch Nguyễn một chút.”
“Cậu chờ ở đây, tôi đi vào hỏi một chút.” Tiểu đồ đệ vội vàng chạy vào trong: “Không được đi vào.”
Vài năm gần đây Lạc Hà không mở cửa cho khách hành hương, bình thường ngoại trừ các đệ tử thì không có ai tới, lần này sau khi gặp chuyện không may thì luôn có người thay phiên canh gác ngoài cửa, phòng ngừa người ngoài nhân lúc lộn xộn mà đi vào nhìn thấy thứ không nên thấy, bởi vậy đệ tự canh cửa này thấy có người tới cửa khó tránh khỏi lo lắng.
“Cho vào đi cho vào đi, người một nhà”. Đầu Vân Thanh cũng không quay lại, phẩy tay với đệ tự đang từ xa chạy tới, lại gọi Bạch Nguyễn: “Khiêu Khiêu, ba đứa trẻ tới đây.”
“Sư phụ!” Bạch Nguyễn chán nản, lau mồ hôi rồi vội vàng chạy tới trước cửa.
Cậu còn mặc áo sơ mi và quần tây do trường học phát, cà vạt được cuộn lại bỏ trong túi áo trước ngực, tay áo sắn trên khuỷu tay, làm cánh tay thon gầy và cổ tay thanh tú lộ ra, trên áo sơ mi trắng và trên mặt toàn bụi, nhưng lại vẫn cực kỳ đẹp.
“Ba đứa trẻ sao?” Lang Tĩnh Phong khóa túi sách bước vào cửa đã bị hủy đi một nửa, trên khuôn mặt đẹp trai vỗn dĩ vẫn lộ nụ cười, nhưng khi nhìn thấy mặt Bạch Nguyễn lập tức trầm xuống: “Thao…. Thầy Bạch?”
Bạch Nguyễn tự động xem nhẹ câu hỏi đầu tiên, vẻ mặt nghiêm khắc: “Sao lại thế này? Em trốn tiết tự học buổi tối phải không?”
Lang Tĩnh Phong nâng nâng cằm, nhìn một vòng đạo quan rách nát, hiểu được, kéo Bạch Nguyễn đang đứng cách hơn một mét vào lòng, dùng ngón tay và mu bàn tay xoa hai cái trên khuôn mặt bẩn, cực kỳ không vui nói: “Thầy phải làm những việc này sao?”
“Tất cả mọi người cùng làm”. Bạch Nguyễn không được tự nhiên quay đi: “Cái này không quan trọng, tiết tự học tối của em….”
“Đừng nhúc nhích.” Lang Tĩnh Phong lấy ra một bọc khăn ướt nhỏ, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt Bạch Nguyễn.
“Được rồi đừng lau, lát nữa lại dơ.” Hai người đứng rất gần, Bạch Nguyễn rất ngượng ngùng, tối hôm qua cậu không để ý Lang Tĩnh Phong, sáng nay cậu thừa dịp Lang Tĩnh Phong chưa thức dậy mà đi trước, hiện giờ đây là lần đầu tiên gặp mặt sau lần đầu tiếp xúc gần gũi.
Lang Tĩnh Phong dùng khăn ướt lau xong, lại lấy khăn giấy ra lau đi nước và mồ hôi trên mặt Bạch Nguyễn giống như là lau búp bê quý hiếm, ra lệnh nói: “Em trốn tiết tự học tối chính là muốn tới giúp thầy làm việc, thầy nghỉ ngơi đi.”
“Em….” Bạch Nguyễn trừng hắn: “Trốn tiết học tối mà còn nói thẳng thắn như vậy? bài tập hôm nay của em đã làm xong chưa? Những bài văn thầy đưa cho em viết…..”
“Được rồi, thầy Bạch, bài tập ngữ văn không phải lúc nào em cũng làm đầu tiên sao? Tiết tự học buổi trưa em đã viết xong.” Lang Tĩnh Phong dùng ngón chỏ chạm vào mũi của Bạch Nguyễn: “Trên đường em bắt xe tới đây còn làm xong bài thi vật lý nữa đó.” Nói xong còn lấy ra một lọ hồng trà màu trắng từ trong túi ra đưa cho Bạch Nguyễn: “Em nhớ rõ thầy thích uống loại này.”
Lúc này, giọng nói bất tử của Vân Thanh vang lên: “Khiêu Khiêu, cậu ta muốn làm thì để cho cậu ta làm đi.”
Bạch Nguyễn theo tiếng nhìn lại, Vân Thanh đứng trên thành ghế vẫy tay với cậu: “Con lại đây nghỉ ngơi một lát, nữ đồ tôn mệnh khổ của ta chưa sinh ra đã mất mạng, khi ở trong bụng cha thì để cho con bé thoải mái một chút đi…..”
“Sư phụ! Người, người nói bậy cái gì vậy?” vẻ mặt Bạch Nguyễn hoảng sợ, hận không thể đi lên bóp chặt cái miệng của Vân Thanh lại!
Lông mày Lang Tĩnh Phong nhếch cao: “Nữ đồ tôn sao?”