Phần sau tiết học vẻ mặt Trương Đào vẫn mơ màng, Bạch Nguyễn cũng vừa dạy vừa để ý phòng học, khi dạy học ánh mắt cũng đảo quanh phòng học, còn đi xuống bục giảng dạo vài vòng, muốn tìm ra chỗ trốn của phân thân tâm ma, nhưng tâm ma không có thật thể, có thể trốn trong cặp sách và bàn học, trong lớp ngoại trừ Bạch Nguyễn thì không có ai thấy nó, tìm kiếm là rất khó khăn, bởi vậy cho tới khi tan học Bạch Nguyễn cũng không bắt được nó.
Tiếng chuông tan học vang lên, Bạch Nguyễn không cam lòng lại đi một vòng qua ba lối đi một lần nữa, vẫn như cũ là không thu hoạch được gì, đành phải ở trong ánh mắt kỳ quái của học sinh vẫy Trương Đào đang mất hồn mất vía, nói: “Trương Đào, tới đây một chút.”
Trương Đào ngây ngốc đứng dậy, Lang Tĩnh Phong cũng đứng dậy theo, cầm lấy bài kiểm tra vật lý hôm thứ sáu, rồi theo Trương Đào và Bạch Nguyễn đi vào văn phòng chủ nhiệm lớp.
Bạch Nguyễn vừa ra khỏi phòng học, tâm ma vẫn trốn trong sách toán học của Trương Đào liền trượt tới trên bàn, giống như là tức giận mà phình tròn lên, lại mọc ra một cái vòi nhỏ. Ỷ vào không ai thấy mình, nó tùy tiện bay theo lối đi trong phòng, chạm vào từng học sinh và thăm dò nội tâm của họ.
Chữ “sợ” con người định nghĩa rất rộng, sợ cha mẹ sợ giáo viên là sợ, sợ thi cử sợ bài tập nhiều cũng là sợ, sợ nghèo sợ khổ cũng là sợ…. Nhưng mà đối với tâm ma chỉ có những chuyện làm người ta sởn tóc gáy, làm adrenalin tăng vọt mới chính là sợ hãi thật sự.
Những thứ có thể khiến cho những học sinh trung học bình thường này sợ hãi đều tương đối giống nhau, hoặc là gián chuột dễ dàng xử lý, hoặc là bóng tối không thể kiểm chứng, biển sâu, các thiên thể khổng lồ, hoặc là những truyền thuyết thành thị và những câu chuyện vườn trường kỳ quái.
Vòi của tâm ma vung vẩy, đâm từ đầu phòng học này tới đầu phòng học kia, không bỏ qua bất cứ một học sinh nào.
“Ngồi”. Trong văn phòng, Bạch Nguyễn như bình thường kéo một cái ghế dựa tới bên cạnh bàn.
Trương Đào ngồi xuống, Lang Tĩnh Phong đứng ở phía sau cậu ta, dáng vẻ muốn được dự thính.
Ánh mắt Bạch Nguyễn lướt qua Trương Đào, nhìn về phía Lang Tĩnh Phong: “…. Em có chuyện gì?”
Lang Tĩnh Phong cười, vẫy vẫy bài kiểm tra vật lý trong tay: “Em có vấn đề tìm thầy giáo”. Nói xong quay người về phía giáo viên vật lý, đưa lưng về phía Bạch Nguyễn, nhưng khoảng cách này Bạch Nguyễn nói cái gì hắn cũng nghe được hết.
Bạch Nguyễn không biết việc này có cần phải gạt Lang Tĩnh Phong không, nên cũng không quan tâm, trước tiên phải an ủi Trương Đào trước đã, sau khi nói chuyện vài câu, Bạch Nguyễn rào trước đón sau thử hỏi: “…. Gần đây em có xem phim điện ảnh hoặc phim truyền hình kinh dị không, hay là tiểu thuyết gì đó chẳng hạn, em có bị ảnh hưởng bởi điều này không?”
Trương Đào lắc đầu, lúng ta lúng túng nòi: “Không có ạ, em về nhà là học bài”.
Bạch Nguyễn khéo léo hướng dẫn: “Vậy em có từng nghe qua chuyện có học sinh nhảy lầu hay không?”
Trương Đào mấp máy miệng: “Đã từng nghe qua”.
Bạch Nguyễn dùng giọng điệu của anh trai tri kỉ nói: “Có thể nói cho thầy nghe một chút được không, thầy hướng dẫn cho em”.
Hiện giờ cậu hoài nghi nỗi sợ hãi của Trương Đào là do tâm ma gây ra, nếu quả thật là như thế, trước khi đối phó với con quỷ nhảy lầu kia, tốt nhất là hỏi Trương Đào trước, bởi vì tâm ma sẽ dựa vào “cài đặt” của Trương Đào để tạo ra quỷ, thời gian và địa điểm quỷ xuất hiện, khả năng tân công như thế nào, điểm yếu ở đâu, đều là dựa vào tưởng tượng của Trương Đào mà tạo thành, tuy nói sau khi quỷ được làm ra sẽ có ý thức của riêng mình, nhưng nó sẽ phù hợp 100 phần trăm với suy nghĩ của Trương Đào, đây vẫn là tình báo quan trọng nhất.
“Hả?” Trương Đào hơi không hiểu: “Nghe qua rất nhiều, là từ những tin tức xã hội.”
Bạch Nguyễn thử hỏi: “Chuyện có ấn tượng sâu nhất, hoặc là sau khi nghe xong em liền cảm thấy sợ hãi, là người nào?” Bạch Nguyễn hơi dừng lại rồi bổ sung thêm: “Tin tức hoặc là truyện cổ đều được”.
Trương Đào im lặng một lát, rồi ngại ngùng cười nói: “….. Chuyện sợ nhất chính là truyện ma.”
Bạch Nguyễn tươi cười như gió xuân ấm áp: “Vậy thì em nói thầy nghe thử xem, không có việc gì, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện bình thường, thầy giúp em giải quyết áp lực.”
Trương Đào ngập ngừng nói: “Chuyện này, thật sự phải nói…..”
Bạch Nguyễn nói chắc chắn: “Nói đi, không sao đâu”.
Trương Đào đẩy mắt kình, tự giác dùng âm lượng chỉ có cậu ta và Bạch Nguyễn có thể nghe thấy nói: “Hồi tiểu học em nghe người khác kể một truyện…. Nói là có một học sinh thi không tốt trong một cuộc thi, vì hù dọa người trong nhà mà nhảy xuống từ lầu ba, vốn nghĩ là ngã không chết, nhưng bởi vì bị ngã đập đầu, cho nên liền chết….”
Trương Đào kể tới đây liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bạch Nguyễn, thấy thầy còn mỉm cười cổ vũ mình, mới tiếp tục nói: “Bởi vì oán niệm của học sinh nam đó quá nặng, nên sau khi chết mỗi buổi tối đều đi lại trên hành lang lầu ba trường học, bởi vì học sinh đó ngã đập đầu xuống đất chết, cho nên sau khi học sinh nam đó thành quỷ thì không dùng chân đi đường, mà là đầu hướng xuống dưới nhảy đi trên hành lang, nếu có người đứng ở nơi cao thì học sinh đó không nhìn thấy, nhưng nếu có người đứng trên mặt đất thì học sinh đó có thể thấy chân người kia, thấy chân ai thì sẽ tóm lấy chân người đó ném từ lầu ba xuống….”
Bạch Nguyễn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Mấy giờ tối?”
Trương Đào: “Dạ?”
Bạch Nguyễn: “…. Thời gian học sinh kia xuất hiện là mấy giờ tối? Là 12 giờ đêm sao?”
“Không biết, chỉ là buổi tối”. Trương Đào nói xong con mắt nhỏ giấu sau cặp mắt kính giày cộp không yên mà nhìn quanh khắp nơi một lượt, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Hành động kể lại câu chuyện ma này và hành động “tin là có thật” của Bạch Nguyễn hình như đã phá hủy một phòng tuyến tâm lý nào đó của Trương Đào, cậu ta không quan tâm nó có hợp lý hay không, chỉ hoảng hốt nói với Bạch Nguyễn: “Thầy Bạch, hôm nay em thật sự…. em thật sự không có hoa mắt, ngay cả người ta cao như thế nào em cũng thấy…. người đó…..” Trương Đào cắn răng, cơ bắp co giật, nói ra nỗi sợ hãi của mình trong nửa tiết học, gầm gừ nói: “Dáng vẻ của người kia giống như đúc dáng vẻ trước kia em đã tưởng tượng!”
—- bóng ma tâm lý thời thơ ấu, đúng tới từng chi tiết, trăm phần trăm là chuyện tốt do tâm ma làm. Bạch Nguyễn nắm chặt tay, trên mu bàn tay hiện lên mạch máu, một cỗ lửa giận tỏa ra từ ngực, so với ngày hôm qua ở trong nhà đánh sói còn tức giận hơn.
Lang Tĩnh Phong vẫn im lặng dự thính cũng có phản ứng, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Đào.
“Thật xin lỗi thầy Bạch…. Em chỉ là…. nói lung tung mà thôi”. Trương Đào thở ra một hơi, lấy lại tinh thần, ý thức được mình không nên nói mấy chuyện lung tung này với chủ nhiệm lớp, liền vội vàng cúi đầu giải thích.
“Có gì mà phải giải thích chứ” Bạch Nguyễn từ từ buông tay ra, cười khoan dung, hai má lúm đồng tiền đáng yêu như ánh mắt trời hiện lên trên mặt: “Thấy vốn muốn tìm cách để em nói ra tất cả, tình huống em nói thầy nghĩ là có thể dùng khoa học để giải thích….”
Ngại thân phận là thầy giáo, Bạch Nguyễn không thể không trái lương tâm mà giảng giải một khóa về chủ nghĩa duy vật và tâm lý học cho Trương Đào. Trương Đào cũng không bị thuyết phục, nhưng cho dù như thế nào, nói ra chuyện làm mình sợ hãi với người khác so với tự mình chịu đựng thì vẫn tốt hơn nhiều, hơn nữa khi Bạch Nguyễn an ủi người khác thì giọng nói và vẻ mặt thật sự có hiệu quả chữa lành lòng người, cho nên cảm xúc của Trương Đào dần dần bình tĩnh lại, sau khi tiếng chuông vào tiết học thứ hai vang lên trạng thái của cậu ta đã gần như khôi phục bình thường, nên cậu ta nói lời cảm ơn với Bạch Nguyễn rồi đi về học.
Sau khi chuyện nhảy lầu khôi hài sáng nay kết thúc, cả ngày lớp học cũng không xảy ra chuyện lạ gì nữa, nhưng Bạch Nguyễn không hề cảm thấy may mắn, cậu hoài nghi tâm ma không chỉ tạo ra một con quỷ, mặt khác những con khác bị hạn chế bởi “xuất hiện vào buổi tối” hoặc là “xuất hiện vào ngày mưa” nên tạm thời chưa xuất hiện mà thôi, nếu là như vậy sau này sẽ càng có nhiều chuyện rắc rối hơn.
Cả ngày hôm nay, Bạch Nguyễn nhét bùa thanh tịnh đầy một túi, khi có thời gian sẽ tới ban bốn dạo một vòng, nhưng tâm ma xảo quyệt không hề xuất hiện dù chỉ một lần, Bạch Nguyễn không có la bàn đặc chế như Vân Thanh, tính toán sơ sơ về tài sản thì còn được, nhưng tính vị trí của tâm ma thì đánh chết cũng không làm được, đành phải không cam lòng mà từ bỏ.
Giờ tự học tối kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên.
Cao nhị vào cao nhất cùng lao ra cổng trường, nhưng cao tam thì vẫn phải tiếp tục ở trường học chiến đấu tới 11h30 tối.
Thấy học sinh đã đi gần hết, Bạch Nguyễn từ trong khe phấn lấy ra hai viên phấn trắng nhét vào trong túi quần.
“Thầy Bạch”. Lang Tĩnh Phong đeo túi sạch đi tới trước bàn giáo viên, cũng nhìn thẳng vào Bạch Nguyễn đang đứng trên bục giảng, mỉm cười hỏi: “Giấu phấn làm gì? Chúng ta về nhà sao?”
“Thầy phải lên lầu ba nhìn xem”. Bạch Nguyễn hỏi: “Em có đi cùng thầy không…. Nếu em không muốn đi cùng thì tới văn phòng chờ thầy.”
Lang Tĩnh Phong nhìn trái nhìn phải, thấy không có một bạn học nào, mới nhỏ giọng hỏi: “Thầy tìm Trương Đào hỏi chuyện con quỷ kia sao?”
Bạch Nguyễn gật đầu, trên khuôn mặt dễ thương hiếm khi lộ vẻ nghiêm nghị làm cho cậu nhìn có vẻ rất đáng yêu: “Mặc kệ cũng không được, những học sinh ở lầu ba mỗi ngày tới 11h30 tối mới tan học, Trương Đào còn không biết thời gian cụ thể quỷ xuất hiện, nếu quỷ xuất hiện ở lầu ba vào khoảng 10h30, những học sinh cao tam tan học trễ rất dễ dàng gặp chuyện không may”.
Lang Tĩnh Phong cắn nhẹ môi hỏi: “Thầy không sợ sao?”
“Thầy không sợ quỷ”, ánh mắt Bạch Nguyễn hơi cong, cái đuôi tròn kiêu ngạo nhếch lên: “Qủy sợ thầy”.
Trong lòng Lang Tĩnh Phong nóng lên, có xúc động muốn hôn lên môi của Bạch Nguyễn rồi nói: “Em đi với thầy, em cũng không sợ quỷ, lỡ như có sói xuất hiện thì còn có em giúp thầy đánh”.
“…. Lúc này trên lầu ba nhiều người, dương khí nặng, theo lẽ thường hẳn là không có vấn đề gì”. Bạch Nguyễn vừa nói vừa cùng Lang Tĩnh Phong bước lên lầu ba, lúc này đúng là thời gian tự học buổi tối của học sinh cao tam, trên hành lang được ánh đèn chiếu sáng trưng, giáo viên học sinh ra vào, nhìn không giống có chuyện ma quỷ.
Hai người đi một vòng ở trên lầu ba, Bạch Nguyễn không phát hiện ra điều gì không bình thường, đưa Lang Tĩnh Phong đi tới văn phòng lầu hai rồi nói: “Chúng ta chờ tới 10h30 rồi đi lên….. Em làm bài tập trước đi”.
Lang Tĩnh Phong: “….”
Lang Tĩnh Phong ngồi vào bên bàn làm việc của Bạch Nguyễn, nghe lời mở bài tập ra viết, Bạch Nguyễn ngồi đối diện hắn, điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, rồi cúi đầu chơi điện tử để giải tỏa thân kinh căng thẳng cả ngày, hai thầy trò ngồi chờ quỷ.
Lang Tĩnh Phong cầm bút của mình viết một lúc, rồi đóng bút lại, lấy ra một cây bút từ ống đựng bút trên bàn Bạch Nguyễn, viết trong mười phút, sau đó lại đóng nắp lại, lại lấy ra một cây bút khác từ ống đựng bút, sau khi hành đồng này được lặp đi lặp lại vài lần, Bạch Nguyễn nghi hoặc hỏi: “Bút trong ống bút của thầy không dùng được sao?”
“Đều dùng được”. Lang Tĩnh Phong nói xong cũng nhanh chóng đổi một cây khác.
“Vậy sao em lại đổi….” Bạch Nguyễn nháy mắt mấy cái.
Khóe miệng Lang Tĩnh Phong cong lên, lộ ra một nụ cười đẹp còn mang tính trẻ con rồi nói: “Thầy Bạch….. Thầy ngửi thấy không?”
Bạch Nguyễn nhếch mày: “Cái gì?”
Lang Tĩnh Phong giống như sói con đánh dấu địa bàn mà cười nói: “Hiện giờ trên mỗi cây bút của thầy đều có mùi của em.”
Bạch Nguyễn: “….”