Nụ cười mong chờ trên mặt Nam Kiều dần dần biến mất.
“Anh Hoắc, anh đừng đùa nữa.”
Hoắc Vân Tương nhìn thấy cô không tin, anh vươn tay trái của mình ra, tháo chiếc nhẫn bảo thạch màu xanh lam trên ngón trỏ xuống.
“Đây là nhẫn đính ước, là tín vật chấp chưởng nhà họ Hoắc.”
Nam Kiều nhìn thoáng qua bảo thạch trên nhẫn, độ tinh khiết rất cao, chắc hẳn là rất đắt.
“Ừm, rất đẹp.”
Hoắc Vân Tương yên lặng nhìn đôi mắt trong suốt của cô gái, gằn từng chữ một.
“Nếu như em nhận lấy nó, em chính là bà Hoắc của tôi, em sẽ nhanh chóng có được tài phú trăm tỷ.”
Bà nội nói rất đúng, cho dù không thích con người của anh thì cũng có thể thích tiền của anh. Loading...
May mắn anh có tiền.
Nam Kiều trừng to mắt, nhìn gương mặt thâm trầm của người đàn ông, lại nhìn chiếc nhẫn có giá trị liên thành trên tay anh.
Sau đó vẻ mặt phức tạp đưa tay cầm nhẫn.
Hoắc Vân Tương nhìn thấy cô nhận lấy, giữa lông mày mang theo ý cười.
Thế nhưng một giây sau, cô gái kia lại cầm tay của anh, một lần nữa đeo lại cho anh.
“Anh Hoắc, thứ quý giá như thế, anh đừng tùy tiện đưa loạn.”
Hoắc Vân Tương bất đắc dĩ nhìn Nam Kiều lại một lần nữa từ chối, anh có lòng tốt nhắc nhở.
“Không phải em muốn tìm công việc kiếm nhiều tiền trong thời gian nhanh nhất có thể ư, tôi nghĩ… Trên đời này chỉ sợ không có nghề nào so với việc làm bà Hoắc, để em kiếm tiền nhanh như vậy đâu.”
“Tôi biết, nhưng tôi không thích nghề nghiệp này.”
Bởi vì vừa mới sống lại đã dính dáng đến kiện cáo, tình thế bắt buộc nên mới chiếm hời của anh.
Kết quả con cừu này bị cô chiếm hời đến nghiện, còn tự đưa mình đến tận cửa, để cho cô nhổ lông…
Hoắc Vân Tương nhìn vẻ mặt không chút dao động nào của cô, anh tiếp tục hỏi dò.
“Tôi có thể hỏi một câu, lý do mà em từ chối là gì?”
“Hả?” Nam Kiều bị hỏi đến sững sờ.
“Là do dáng dấp của tôi không đẹp trai?” Hoắc Vân Tương hỏi.
Nam Kiều lắc đầu: “Anh… Anh rất đẹp trai.”
“Hay là… Tôi không đủ nhiều tiền.”
Nam Kiều vẫn lắc đầu: “Không, tiền của anh đã đủ nhiều rồi.”
Anh là người giàu có nhất Châu Á, giá trị bản thân cả trăm tỷ, tiền còn chưa đủ nhiều ư?
“Vậy vì sao em lại từ chối?” Hoắc Vân Tương hỏi.
Nam Kiều hít một hơi thật sâu, thấm thía khuyên nhủ.
“Tôi đã nói với anh rồi, con người của tôi rất cặn bã, anh đừng nghĩ không thông như thế, đừng giày xéo chính mình như vậy.”
Hoắc Vân Tương nhìn ánh mắt của cô, vẻ mặt vẫn thâm trầm như cũ.
“Em không cần vì từ chối tôi mà nói bản thân mình không ra gì như thế.”
“Anh Hoắc cũng không cần vì bà cụ nói cái gì mà quý nhân trong đời mà có cái nhìn khác về tôi, tôi không phải quý nhân gì đâu.”
Nam Kiều nói xong thì ôm Bánh Bích Quy về phòng.
Vừa vào cửa đã bắt đầu lẩm bẩm.
“Dọn nhà, nhất định phải dọn nhà, con mẹ nó, nơi này quá nguy hiểm.”
Bánh Bích Quy nhảy lên giường, miễn cưỡng vươn vai.
“Thật ra cô có thể kết hôn với anh ta, lấy quyền thế tiền tài nhà họ Hoắc, việc cô muốn bóp chết Thịnh Thi Vũ và toàn bộ nhà họ Thịnh là việc rất dễ dàng.”
“Mi cho rằng người ta là kẻ ngốc, sẵn lòng để cho tao lợi dụng à?” Nam Kiều khẽ nói.
Bánh Bích Quy suy nghĩ một lát, sau đó lại đề nghị.
“Hay là trước tiên cô kết hôn với anh ta, nửa năm sau thì ly hôn, như thế cô cũng có thể chia được không ít tiền.”
Nam Kiều liếc thoáng qua nó: “Vậy nếu như anh ta không ly hôn thì sao?”
“Cô cắm sừng anh ta, đàn ông không thể chịu đựng được chuyện này.” Bánh Bích Quy hung dữ nói.
Nam Kiều nhấc con mèo có chủ ý xấu xa lên, cắn răng hỏi.
“Mi cảm thấy tao còn có thể sống mà được chia tiền sau ly hôn à?”
Thế hệ trước của Hoắc Vân Tương có một người bác cả, một người cha, ngoài ra còn có hai người anh họ, kết quả một người nhỏ nhất ở nhà họ Hoắc như anh lại là người cầm quyền.
Người này sẽ ngốc đến mức bị cô tính kế à?