Phó Tây Châu uống một ngụm nước, sau đó phân tích.
“Theo lý thuyết mà nói, nhìn thấy người đẹp trai như cậu, không người phụ nữ nào là không động lòng.”
Cảnh sát Vương đang vùi đầu ăn cơm ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Đừng nói là phụ nữ, loại người thẳng nam như ông ta cũng không chống đỡ được.
“Vì thế?” Hoắc Vân Tương khẽ nhướng mày.
Phó Tây Châu đồng tình nhìn thoáng qua anh, nói.
“Cô Nam không có suy nghĩ xấu xa gì với cậu, theo như tôi phân tích thì có ba nguyên nhân.”
Hoắc Vân Tương: “Nói tiếp đi.”
Phó Tây Châu giơ ngón trỏ lên, nói. Loading...
“Thứ nhất, khả năng là bởi vì vụ án trước mắt, cho nên không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện tình cảm, việc này nếu như không cẩn thận sẽ phải ngồi tù, đâu còn tâm trạng gì nghĩ đến đàn ông chứ?”
Hoắc Vân Tương không tỏ thái độ gì, nhưng cảm thấy hình như có chút đạo lý.
“Nguyên nhân thứ hai thì sao?”
Phó Tây Châu lại giơ ngón tay giữa lên, cười sâu xa.
“Khả năng cô ấy không thích đàn ông, dù sao hiện tại… Rất nhiều người có tính hướng thoáng hơn.”
Hoắc Vân Tương nhớ đến trước đó cô từng nói, cô không chỉ thích nam, còn thích cả nữ, chân mày càng thêm nhíu chặt.
“Thứ ba là gì?”
“Cái thứ ba ấy hả.” Phó Tây Châu sờ cằm, đáp: “Nguyên nhân thứ ba đối với cậu có hơi tàn khốc, có lẽ cô ấy có đối tượng khác.”
Hoắc Vân Tương nghĩ đến cuộc điện thoại lúc chiều, cùng với chiếc điện thoại và áo khoác nam mà cô mang về.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của anh có hơi phức tạp.
Phó Tây Châu vùi đầu ăn xong bát cơm, nhìn thấy Hoắc Vân Tương còn có dáng vẻ mất mát.
“Điểm thứ hai và thứ ba chỉ là suy đoán của cá nhân tôi mà thôi, khả năng cao là nguyên nhân thứ nhất, còn có… Cô Nam này có hơi kỳ lạ?”
“Chỗ nào kỳ lạ?” Hoắc Vân Tương truy hỏi.
Phó Tây Châu quay đầu nhìn thoáng qua Nam Kiều ôm mèo từ bên ngoài trở về.
“Một số hành động bên ngoài của cô ấy thể hiện ra cô ấy là một nữ sinh dịu dàng, nhưng ngôn ngữ và ánh mắt, cùng với một số động tác nhỏ khác lại hoàn toàn trái ngược lại với tình cách.”
Sắc mặt Hoắc Vân Tương cũng hơi trầm xuống, điểm này… Anh cũng cảm thấy thế.
Căn cứ vào điều tra qua về Nam Kiều, đó là một nữ sinh rất dịu dàng.
Thế nhưng từ khi anh tỉnh lại nhìn thấy cô gái này, thực sự không tính là có bao nhiêu dịu dàng.
Phó Tây Châu trầm tư suy nghĩ một lúc, sau cùng đưa ra ví dụ.
“Hình như… Hình như là giống một sư tử hoặc là một con hổ, phủ thêm một lớp da dê, cảm giác mâu thuẫn.”
Tâm trạng của Hoắc Vân Tương càng thêm thâm trầm khó dò: “Vì sao lại như thế?”
“Vấn đề này anh phải hỏi cô ấy.” Phó Tây Châu có lòng nhưng không giúp được gì, bất đắc dĩ nhún vai nói: “Tuy tôi là nhà tâm lý học, nhưng tôi không có thuật đọc tâm.”
Hoắc Vân Tương xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía một người một mèo.
“Hoắc Vân Tương, nếu như cậu muốn theo đuổi cô ấy, về sau cậu phải đối xử tốt hơn với tôi đấy.” Phó Tây Châu nhắc nhở.
Hoắc Vân Tương cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói.
“Ăn xong rồi còn chưa đi à.”
“Được rồi, tôi đi ngay đây.”
Phó Tây Châu đứng dậy rời khỏi bàn ăn, cầm áo khoác của mình lên rồi nói: “Tương lai cậu không theo đuổi được người ta thì đừng đến cầu xin tôi.”
Nam Kiều bế mèo về, thấy Phó Tây Châu vẫn còn ở đó thì không vào.
“Sao cô lại không vào?” Bánh Bích Quy kỳ quái hỏi.
Nam Kiều ôm Bánh Bích Quy đi đến ghế dài ở đình viện ngồi xuống, nhỏ giọng thở dài.
“Phó Tây Châu là một nhà tâm lý học giỏi đến mức biến thái, tiếp xúc nhiều với loại người này rất dễ dàng bại lộ chính mình.”
Cô không phải là Nam Kiều thật sự, người khác còn có thể lừa gạt cho qua, nhưng bác sĩ tâm lý học chuyên nghiệp như Phó Tây Châu, không dễ lừa.
“Sau này phải làm sao bây giờ?” Bánh Bích Quy lo lắng nói.
Nam Kiều hít một hơi thật sâu, nói.
“Chờ qua mấy ngày nữa thì dọn ra ngoài ở.”
Tuy đứa em trai Nam Phong kia quản hơi nhiều, nhưng ở chung với cậu ta, cô không cần phải lo lắng đề phòng nhiều như thế.