Lúc bọn họ sóng vai đi khỏi rừng lại bất ngờ thấy ngoài bìa rừng không biết từ bao giờ đã tụ tập một đám người.
Lạc Thiếu Tân đang cực kỳ bi thương, còn có Quả Giới, cùng với một đám môn hạ đi theo.
Hai mắt Lạc Thao trợn lên, cả người đều là máu, nằm im lìm trên mặt đất. Vết đao trí mạng trên ngực to cực đại, giao nhau thành hình chữ thập rõ ràng. Tiếng khóc thê lương của Lạc Thiếu Tân làm bất kì ai nghe được đều không đành lòng.
Quả Giới chậm rãi quay đầu, bình tĩnh quan sát tỉ mỉ bọn họ.
Vết máu trên người Diệp Khai, mũi đao vẫn còn rỏ máu của Phó Hồng Tuyết.
Quả Giới niệm một tiếng “A di đà”, khẽ thở dài:
“Phó Hồng Tuyết, ngươi lại gây tội ác —— bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
Diệp Khai im lặng một khắc, cũng chỉ có thể thở dài:
“Người không phải chúng ta giết.”
Ở cạnh Phó Hồng Tuyết đã lâu, y cảm thấy y bị hãm hại đã thành quen rồi.
“… Bất quá hiện tại nói như vậy, phỏng chừng các ngươi cũng sẽ không tin.”
Phó Hồng Tuyết vẫn chưa mở miệng.
Hắn chỉ lặng lẽ rũ đao không nói một lời mà đi về phía trước nửa bước, đao phong che chắn trước người Diệp Khai, trực tiếp thủ thế chiến đấu.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng này, nháy mắt liền hiểu ra:
Người âm thầm tính kế chắc chắn đã phát hiện hắn đến cùng Diệp Khai, vì sợ xảy ra sự cố, nên lâm thời cải biến kế hoạch. Trong rừng giả thần giả quỷ cùng con mèo kia, đều chỉ là để kéo dài thời gian vu oan giá họa mà thôi.
Lạc Thiếu Tân quỳ trên mặt đất rốt cuộc khóc đủ, lúc này mới như là nhớ ra cái gì đó, hung hăng rút trường kiếm, vừa lau nước mắt vừa bổ vào bọn hắn:
“—— hắn không thể quay đầu lại! Hắn chỉ có thể chặt đầu!”
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, bước chân vẫn vững vàng.
Lạc Thiếu Tân như phát điên mà rút kiếm chém xuống, Phó Hồng Tuyết lại thoải mái tránh thoát. Phó Hồng Tuyết kỳ thật cũng không muốn giết gã, chỉ đơn giản khinh thân một bước đạp gã té lăn quay, đao phong nháy mắt quét ngang, mũi kiếm huyết sắc chấn ngay lồng ngực gã.
Máu từng giọt, từng giọt rơi, rơi xuống y phục của Lạc Thiếu Tân, thấm ướt một quầng, từ từ lan rộng.
Quả Giới nhìn thấy động tác này của hắn, chân mày cau lại, giọng đã như chuông vang:
“Ngươi đã giết phụ thân của hắn, vì cái gì còn muốn giết hắn!”
Phó Hồng Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên mà nhìn Lạc Thiếu Tân:
“—— ta giết ai, không giết ai, đối với các ngươi còn có khác nhau sao?”
Kỳ thật chỉ là một câu nói không cảm xúc, hắn cũng không có ẩn ý gì, lại nháy mắt chọc giận Quả Giới cùng quần hùng.
“—— thiên địa không dung, diệt cỏ tận gốc!”
Quả Giới hét lớn một tiếng, quần hùng cũng bởi vì muốn gây khó dễ cho bọn hắn liền nhất tề tiến lên, thanh phong dồn dập cuốn theo lá trúc rụng đầy.
—— từng vòng lá lần lượt rớt xuống xoắn xít trên không, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai nhìn lại không thấy hoảng sợ.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã nhanh, thân hình của Diệp Khai lại càng nhanh.
Diệt tuyệt thập tự đao của Phó Hồng Tuyết vốn dĩ tàn nhẫn lại chủ động biến đổi thành linh hoạt, Diệp Khai lại xoay người triển khinh công độc nhất vô nhị nhắm vào chưởng pháp trầm mạnh của Quả Giới. Ăn ý phối hợp như không cần nói bất luận câu gì, một người cùng một người nháy mắt biến thành liên thủ khống chế.
Đánh được một lúc, ngay khi sơ hở cả hai rất nhanh trao đổi ánh mắt, sau đó bắt đầu vừa đánh vừa ẩn ý chậm rãi lui về phía sau.
Đáng tiếc Quả Giới lại sớm hơn một bước, phát hiện ý đồ của bọn họ, nháy mắt quay lui, thiền trượng mạnh gõ một cái vào đất, nội lực quán chú đầu trượng tức khắc phát ra thanh âm mãnh liệt, vang vọng như sư rống hổ gầm doạ người sợ run:
“—— bày trận!”
Vẫn Thiếu Lâm đệ tử luôn đứng yên nháy mắt nghe tiếng mà động, mười tám người xếp thành trận, nhanh chóng cản đường lui của bọn họ.
“… Xem ra, đây mới là mục đích thật sự.”
Diệp Khai ngữ khí có chút bất đắc dĩ, rồi lại nhếch khóe miệng, nhìn mười tám người trước mắt, vẻ mặt cực kì hưng phấn.
“Tốt lắm…”
Phó Hồng Tuyết cũng nhanh chóng lui đến bên cạnh y, đột nhiên hồi đao, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua sống đao lạnh băng, vẫn chưa vận công:
“Chúng ta đây liền muốn xem thử ——Thiếu Lâm La Hán trận này đến tột cùng có bao nhiêu uy lực!”
—— mười tám người, mười tám gậy, trận pháp như bão táp mưa sa, không gì phá nổi.
Phó Hồng Tuyết sừng sững đứng trong trận, lấy ánh đao tụ khởi trường sơn, Diệp Khai chính là xuyên qua trận, thân pháp tựa hồ điệp.
Côn ảnh lên xuống, đao quang lập loè; trận pháp biến ảo, thân ảnh phiêu phiêu.
Phó Hồng Tuyết không thể chinh phục, Diệp Khai đánh không đến.
Mười tám người đối phó với hai người, ai cũng không thể dự liệu được kết quả. Bọn họ ứng phó đến vô cùng chuyên tâm, lại thủy chung kiềm chế không có hạ sát thủ; mười tám đệ tử Thiếu Lâm vây khốn bọn họ có chút quá sức, vậy mà vẫn không tìm được cơ hội bắt người.
Thu đao nghiêng người tránh chưởng lực lần thứ hai đánh tới, cước bộ của Phó Hồng Tuyết đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Diệp Khai bên cạnh.
Diệp Khai nhìn lại, Phó Hồng Tuyết mâu quang trầm xuống, nháy mắt rút đao xoay ngang, dùng thân đao đỡ, khẽ gọi một tiếng:
“—— Diệp Khai!”
Diệp Khai còn chưa kịp trả lời đã hiểu ý mà phóng lên, đáp trên thân đao của Phó Hồng Tuyết. Sau đó Phó Hồng Tuyết dùng hai tay nhấc đao vụt lên qua đầu, Diệp Khai lập tức vì thế mà có đà phóng lên, thân hình phiêu phiêu đạp trên đầu bọn chúng tăng Thiếu Lâm, trong không trung vẽ một quỹ đạo xinh đẹp rồi đáp xuống mặt đất bên ngoài trận.
“—— đi!”
Trong trận Phó Hồng Tuyết vẫn chỉ thanh đạm nói một chữ.
Diệp Khai cũng không dài dòng dây dưa, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức hướng về chỗ khuất rồi khinh thân mất dạng ——
Cất bước sau Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc không thoát nổi.
Hắn triệt để buông chân, bắt đầu lãnh tĩnh mà đối diện với Thiếu Lâm La Hán trận lợi hại nhất thiên hạ này —— hắn là thật sự muốn thử xem hắn đến tột cùng có thể phá trận này hay không.
Côn ảnh hỗn loạn, đao quang gấp gáp, nhưng mà giây lát lại đột nhiên bị khống chế.
Sau đó Phó Hồng Tuyết vẫn tỏ ra không hề lo lắng lúc bị mộc côn đánh ngã xuống đất, khóe miệng phun máu, mắt thấy hắn hẳn là không thể gượng nổi nữa.
Bỗng nhiên từ trong chỗ tối xuất hiện một người hành tung bí ẩn vận hắc y, xuất chưởng phong kinh người, đưa tay đánh ngã vài tên đệ tử Thiếu Lâm, rồi lại nhảy vào trận côn mang Phó Hồng Tuyết nhanh chóng rời đi.
—— Ở một nơi rất xa, trong một gian nhà nhỏ ẩn sâu trong rừng.
Không biết qua bao lâu sau, hắc y nhân rốt cuộc vận công chữa thương Phó Hồng Tuyết cũng xong, đỡ hắn nằm xuống giường, liền phủ thêm ngoại bào chuẩn bị rời đi.
Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên mở mắt ra, không mặn không nhạt hỏi một câu:
“Ngươi muốn đi?”
Cước bộ của hắc y nhân dừng một chút, lại không quay đầu lại:
“—— ngươi tỉnh?”
“Vì sao lại cứu ta?”
“Này cũng không trọng yếu. Chuyện trọng yếu trước mắt là chữa thương cho ngươi. Gian nhà này vừa khuất vừa bí mật, bọn họ sẽ không thể đuổi tới.”
Sau khi nói xong, y lại nhấc chân muốn đi.
Phó Hồng Tuyết lúc này mới ngồi dậy, kêu một câu:
“Hướng minh chủ.”
Hắc y nhân lần thứ hai ngừng bước, rốt cuộc chậm rãi quay lại nhìn.
Trầm mặc một khắc, y mới nhận mệnh mà kéo khăn che mặt xuống.
Phó Hồng Tuyết ôm ngực, chậm rãi ngồi xuống.
Hướng Ứng Thiên lúc này mới đi đến đối diện hắn, cũng không nói một lời mà ngồi xuống.
“… Ngươi vẫn nhận ra ta.”
“Ngươi sợ bị ta nhận ra?”
Hướng Ứng Thiên không chút do dự trả lời:
“Đúng vậy, ta là sợ. Ta sợ ngươi nhận ra ta rồi, dù chết ở trong La Hán trận cũng không nguyện ý để ta cứu ngươi.”
Phó Hồng Tuyết biểu tình vẫn thản nhiên:
“Ta không nhận ra ngươi. Ta chỉ biết, ta độc lai độc vãng trong võ lâm, người có thể nhúng tay cứu ta, lại có năng lực phá La Hán trận, trừ ngươi ra còn có thể là ai?”
Giống như là nghe ra trào phúng trong giọng nói của hắn, Hướng Ứng Thiên vội vàng giải thích:
“Ta cũng không phải rảnh rỗi đi xen vào chuyện của người khác… Ngươi là nhi tử của đại ca của ta!”
Phó Hồng Tuyết trên mặt rốt cuộc cũng có biểu cảm, lạnh lùng mỉm cười, ngắt lời hỏi lại:
“… Người nào mà không biết ta là nhi tử đại ca ngươi? Ta có thể đoán ra là ngươi cứu ta, ngươi không sợ người khác có thể đoán ra là ngươi cứu ta sao?”
“Biết liền biết, biết rồi thì sao?”
Hướng Ứng Thiên ngược lại chẳng hề để ý.
“Ngươi cứu tên đại ma đầu giết người không gớm tay, không sợ đắc tội võ lâm đồng đạo sao?”
“Ta cứu nhi tử đại ca ta, thiên kinh địa nghĩa!”
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng mà nhìn y, tiếp tục cười:
“… Chỉ sợ ngôi vị minh chủ võ lâm của ngươi, sẽ ngồi không vững.”
Thanh âm Hướng Ứng Thiên liền cao lên:
“Chỉ là vị trí minh chủ võ lâm, làm sao so được với tính mạng của nhi tử đại ca?”
“—— phải không?”
Phó Hồng Tuyết ngữ khí quái dị, cố ý dừng một chút, mới lại tiếp một câu:
“… Vị trí minh chủ võ lâm kia, so với huyết hải thâm cừu khiến đại ca ngươi uổng mạng, bên nào trọng hơn?”
Hướng Ứng Thiên rốt cuộc ngơ ngẩn.
Khoảnh khắc chột dạ qua đi, đau lòng rõ ràng hiện lên trên mặt:
“Hài tử… Ngươi đến bây giờ vẫn còn hoài nghi tình huynh đệ giữa ta và phụ thân ngươi sao?”
Nói đến chân thành mà động tình, rồi lại nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết.
—— cho nên Phó Hồng Tuyết lại trầm mặc xuống, triệt để rũ mắt, không nói.
Hắn chính là bỗng nhiên mất đi hứng thú trêu chọc thói ham hư vinh của Hướng Ứng Thiên.
… Hắn thừa nhận, hắn thật sự không muốn diễn kịch. Loại chuyện gạt người này làm hắn mệt chết đi.
Cho nên hắn bỗng nhiên rất muốn hỏi Hướng Ứng Thiên một câu: vẫn luôn làm người giả tạo như vậy, y thật sự không mệt mỏi sao?
Sư phụ bị y tính kế đánh rơi xuống sơn nhai, sư huynh bị y cùng với người khác hợp lực hại chết, thuận lợi lên ngôi minh chủ võ lâm, lại vẫn cứ phải nuôi quái vật mị ảnh như vậy, đội mặt nạ quỷ nửa ngày không thể ngước mặt nhìn trời, cuối cùng còn tự biến mình thành thứ nửa người nửa quỷ, bị thiên hạ phỉ nhổ, chết không nhắm mắt…
Y muốn danh, vị, quyền lực, kết quả lại tính không đến tay. Cả đời gom lại không được nắm tro tàn.
… Nếu hiện tại đem tương lai của Hướng Ứng Thiên nói cho y biết, y sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Cuối cùng sắc mặt của Phó Hồng Tuyết vẫn là nhu hoà xuống, lúc mở mắt ra cũng không nhìn thẳng vào Hướng Ứng Thiên nữa:
“… Ngươi đi đi. Dính vào đại ma đầu giết người như ta, ngươi sẽ gặp phiền toái.”
“Ta không sợ phiền toái!”
“—— nhưng ta sợ!”
Dừng một chút, y tái tiếp một câu:
“Chờ ta dưỡng thương … Ta sẽ tự mình tới tìm ngươi.”
Hướng Ứng Thiên trong mắt nháy mắt hiện lên kinh hỉ khó tin.
“Hài tử, ngươi…”
“Ta cũng không muốn thiếu nợ người. Lần này ngươi cứu ta một mạng, chờ ta dưỡng thương rồi sẽ tự mình tìm tới cửa báo đáp —— ngươi nếu còn không đi, ta liền thay đổi chủ ý.”
“Hảo, hảo, thúc thúc lập tức đi, ngươi liền ở tại chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi! Chờ ngươi dưỡng thương xong hãy đến Hiệp Khách sơn trang tìm thúc thúc!”
Hướng Ứng Thiên liên tục trấn an, vừa nói vừa lui, sau khi nói xong người đã hoàn toàn lui đến ngoài cửa.
Lại dừng lại một khắc, giống như là phải bình tĩnh sau khi bị hắn làm cho kinh hỉ, Hướng Ứng Thiên mới nhẹ nâng cước bộ, tà áo phất phơ, nháy mắt thân ảnh tiêu thất.
—— Phó Hồng Tuyết lại cẩn thận mà đợi trong chốc lát, cho đến khi xác nhận Hướng Ứng Thiên thật sự ly khai, hắn mới mặt không đổi sắc mà đứng dậy, dùng ngón cái lau lau vết máu ở khóe miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Vốn là hắn phải cắn môi cho chảy máu, nên giờ vẫn còn đau.
Hắn không ngờ là, thế cục vốn dĩ chỉ nhằm vào hắn, bây giờ liên luỵ cả Diệp Khai. Như vậy nếu sau này còn gặp phiền toái, chỗ của Hướng Ứng liền trở thành chỗ trú ẩn tốt nhất.
Ít nhất, Hướng Ứng Thiên còn chưa lừa được đao phổ sẽ chưa dám để mặc bọn hắn bị giang hồ đuổi giết.
Vì thế để cho Hướng Ứng Thiên cơ hội cứu hắn, hắn thật sự đành hy sinh bại dưới côn pháp của Thiếu Lâm đệ tử, thụ vài vết thương.
Về phần chút máu này, chỉ là để diễn thêm sâu thôi.
Phó Hồng Tuyết vươn tay cầm đao đang đặt bên giường, cảm giác chắn chắc trên tay khiến hắn yên tâm.
Hơn nữa có Hướng Ứng Thiên chữa thương, chút điểm thương tích vừa rồi cũng tốt hơn rất nhiều.
Cho nên hắn cũng hít một hơi, thân hình tung chuyển, khinh thân ra ngoài đi mất ——