"Trình Phi anh đi mau, nơi này nguy hiểm, anh đi nhanh lên!"
Nhưng Trình Phi lại giơ tay, làm ra tư thế đầu hàng chậm rãi đi tới hướng Cố Vãn, nhìn Cố Thanh.
"Cố Thanh, tôi đã báo cảnh sát, cô bắt cóc phi pháp, dính líu đến tội hình sự, nếu cô chịu thả Cố Vãn, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô!"
"Ha ha, anh coi tôi là gì, dám đến hù dọa tôi? Cũng tốt, anh đã tới, vậy tôi dứt khoát để cho các anh làm một đôi uyên ương bỏ mạng." Cố Thanh cười lạnh.
Cô ta hạ tay xuống ra hiệu, chợt sau lưng xuất hiện vài người áo đen, đánh nhau với Trình Phi.
Chẳng được bao lâu, lúc Trình Phi rơi vào thế yếu, chợt tiếng còi cảnh sát vang lên, mặt Cố Thanh biến sắc, sai người dừng tay lại.
Âm ngoan nhìn Trình Phi bị đánh cho sưng mặt sưng mũi ngã dưới đất.
Đá Trình Phi một phát: "Đ** mẹ anh thật đúng là dám báo cảnh sát!"
Trình Phi phụt ra một miệng máu, cười lạnh: "Cho dù tôi và Vãn Vãn chết, cũng muốn kéo cô chôn theo."
"Mẹ kiếp!"
Mặt Cố Thanh âm ngoan, sai người lấy dao ra, hung hăng đâm vào bắp chân Trình Phi ngay trước mặt Cố Vãn: "Trình Phi, cho dù tôi không giết anh, cũng muốn khiến cho anh tàn phế, đây là cái giá phải trả vì anh giúp đỡ Cố Vãn!"
"A..."
Tiếng hét thê lương của người đàn ông vang lên.
Chỗ bắp chân, máu tươi chảy ròng.
Cố Vãn bị dọa đến sắc mặt trắng không còn giọt máu, nước mắt lập tức rơi xuống, kêu to: "Đừng đừng, đừng giết anh ấy..."
"Được, tôi không giết anh ta vậy tôi sẽ giết cô!"
Lúc Cố Thanh nhào tới, chợt Trình Phi giành lấy dao, thuận tay siết Cố Thanh thật chặt, dao để lên cổ đối phương.
Đe dọa mấy người áo đen kia: "Cút hết cho tôi, cảnh sát sẽ tới rất nhanh, tất cả các người phải ngồi tù, không muốn ngồi tù thì để cho tôi và Vãn Vãn đi. Chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe, nếu không tôi cắt một dao, người chết trước chính là cô ta!"
Tay Trình Phi tăng thêm sức lực, mũi dao kia gần như sắp đâm thủng cổ Cố Thanh, dọa cho cô ta sợ hãi hô to: "Làm theo lời anh ta! Lập tức!"
Trình Phi vững vàng khống chế Cố Thanh, mà Cố Vãn cũng được cởi trói, đi theo Trình Phi xuống lầu, lên xe.
Trình Phi ném Cố Thanh xuống xe.
Nhấn ga điên cuồng tăng tốc đưa Cố Vãn đi.
"Trình Phi, sao anh thế này! Sao anh lại thế này..." Cố Vãn nhìn bắp chân Trình Phi bị thương, bị dọa đến mất bình tĩnh.
Tay run rẩy muốn che vết thương của anh, nhưng bất kể che đậy thế nào, máu đều chảy ào ạt.
"Trình Phi, chúng ta đến bệnh viện có được không? Chân của anh cần được chữa trị gấp!"
"Không có thời gian."
Trình Phi quay đầu nghiêm túc nhìn Cố Vãn.
"Bởi vì tìm em, Bạc Lương đã quậy cả Tuyên Thành đến long trời lở đất. Vãn Vãn, theo tình hình bây giờ của chúng ta, tin tức rất nhanh sẽ được đưa đến tai Bạc Lương."
"Anh biết em lặng lẽ ra đi là bởi vì em từng mang thai con của Bạc Lương, áy náy với anh. Thật ra thì anh không hề ngại chút nào."
"Đừng nói...đừng nói..."
Nước mắt Cố Vãn xoạch xoạch rơi xuống.
Vươn tay muốn che miệng Trình Phi, nhưng anh lại kéo tay cô xuống, siết thật chặt trong tay, nói từng câu từng chữ.
"Cố Vãn, bây giờ anh chỉ hỏi em một câu, em muốn ở lại chỗ này, hay là đi theo anh, không bao giờ...trở lại nữa! Nếu em chọn vế trước, bây giờ anh sẽ quay đầu, đưa em đến bên cạnh anh ta. Nhưng nếu em muốn đi, anh bảo đảm không ai có thể tra được tin tức của em."
Cố Vãn lập tức yên lặng.
Trình Phi dịu dàng cười cười, tựa như đã từng, êm ái sờ sờ đầu cô: "Không sao, anh biết em không bỏ anh ta được, bây giờ anh sẽ đưa em trở về."
Bắp chân của Trình Phi vẫn còn đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng chính anh, cho dù vì sao cô tổn thương anh, vẫn mãi mãi đứng tại chỗ chờ đợi cô, cô có tài đức gì...
"Em đi với anh!"