Lục Dục Thần đứng bên giường, nhìn cô hôn mê.
Gương mặt của cô trắng như tờ giấy, cặp mắt hoa đào mị hoặc ngày nào giờ đã nhắm chặt, không còn bộ dạng đáng yêu, mà thay vào đó là bộ dạng yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ sẽ bị vỡ tan ngay lập tức.
Nhìn cô như vậy, lần đầu tiên anh sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhịn không được đưa tay, chạm vào giữa lông mày của cô, dọc theo lông mày hướng xuống, đi qua chóp mũi tinh xảo, cuối cùng dừng trên môi mềm mại của cô.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt, sau một lát, anh mới giật mình vì hành động của mình.
Nhanh chóng rút tay về, Lục Dục Thần phức tạp nhìn cô.
Đột nhiên anh không thể hiểu chính mình.
Không thể ngăn bản thân mình đối tốt với cô.
Ngồi bên giường bệnh, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô khóc trong lòng anh.
Cô yếu ớt, nhỏ bé...Lại chảy rất nhiều máu.
Lục Dục Thần thở gấp, ngón tay thon dài không tự giác bao phủ lên tay nhỏ bé của cô.
Anh cúi thấp người, dựa vào thành giường, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, chống lên trán cô.
"Đường Tâm Lạc.. Em đừng xảy ra chuyện gì...Anh không cho phép em..."
Âm thanh trầm thấp vang lên, cùng với âm thanh của máy móc, thật lâu không rời.
Trên giường bệnh, mí mắt Đường Tâm Lạc khẽ chấn động.
****
Không biết mình ngủ bao lâu, khi Đường Tâm Lạc tỉnh lại, cảm giác đau đớn dưới bụng hoàn toàn biến mất.
Trong nháy mắt, cô cho rằng mình bị ảo giác.
Nhắm mắt lại xong mở ra lần nữa, cô liền khẳng định mình không bị ảo giác, bản thân mình không có nhìn lầm.
Cô thấy một gương mặt tinh xảo nằm kề cạnh cô. Nhìn người đàn ông đang ngủ bên giường, Đường Tâm Lạc thất thần, nhịn không được lẩm bẩm:
"Lục Dục Thần, sao anh lại ngủ ở đây?"
Giống như bị cô đánh thức, anh nhíu mày, mở mắt ra.
Đường Tâm Lạc thấy Lục Dục Thần nhíu mày, thấy anh mở mắt, đang nhìn mình.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lời của Mạnh quản gia, khi Lục Dục Thần bị quấy rầy giấc ngủ, sẽ tức giận.
Hồi nãy anh nhìn cô bằng cặp mắt chứa dao, không cần phải nói, cô đã quấy rầy giấc ngủ của anh.
"À...Em không cố ý, em không nghĩ anh sẽ ngủ ở đây." Đường Tâm Lạc muốn giải thích, nhưng cơ bản Lục Dục Thần không nghe.
Sau khi anh thấy cô tỉnh lại, liền nhích đến gần cô.
Dơ tay chạm vào trán cô, tránh chỗ bị thương, cảm thấy bàn tay không đo được nhiệt độ, anh liền áp trán anh vào trán cô.
Đột nhiên thân thể nam tính đến gần, Đường Tâm Lạc cảm thấy tim mình nhảy một cái, cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường mặc anh "Muốn làm gì thì làm".
Cho đến khi anh đứng dậy, cô mới bình tĩnh lại.
"Anh sẽ bảo người trong nhà mang chút cháo tới, em vừa tỉnh, không thể ăn đồ dầu mỡ." Anh vừa nói vừa cầm tay của cô.
"Nửa đêm em phát sốt một chút, bây giờ đã hạ. Em đã hai ngày không ăn gì, đợi lát ăn chút cháo lót dạ, sau đó anh sẽ bảo bác sĩ kiểm tra cho em."
Bình thường Lục Dục Thần đối với cô cũng không kém, nhưng bộ dạng ôn hòa giống như bây giờ rất hiếm gặp.
Đường Tâm Lạc bị anh làm ngẩn ngơ, thật lâu không phản ứng.
Thấy cô ngây ngốc, trong mắt người khác, giống như con cún đáng thương, làm người ta không nhịn được muốn khi dễ.
Lục Dục Thần thấy thế, đưa tay nâng cằm cô lên.
"Ừm?" Cô ngước mắt, cặp mắt anh đào hơi nhíu, mang theo chút mơ màng.
Âm thanh Lục Dục Thần khàn khàn:
"Làm sao bây giờ, đột nhiên anh muốn... Yêu em."
Đường Tâm Lạc: "..."