“Tú Lan, còn không nhanh giới thiệu cho Tâm Lạc một chút. Còn thất thần làm gì!” Trác Nhã Dung lấy khuỷu tay chọc vào eo Tống Tú Lan.
Lúc này Tống Tú Lan mới phản ứng kịp, vội vàng ngoắc ngón tay với Đường Tâm Lạc.
Nhà giàu chân chính kiêng kỵ nhất là giơ ngón trỏ với người khác, động tác của Tống Tú Lan làm Trác Nhã Dung không thích nhíu mày lại.
“Đúng vậy, xem em hồ đồ này… Đến đây, để em giới thiệu cho hai người trẻ tuổi quen nhau một phen.” Bà ta đắc ý đẩy cô gái bên cạnh lên phía trước, “Đây là cháu gái của tôi, Tống Gia Ni.”
“Gia Ni, đây là Đường tiểu thư Đường Tâm Lạc.” Chỉ giới thiệu tên của cô, không giới thiệu thân phận, rõ ràng là Tống Tú Lan cố ý.
Cô nhìn cô gái đối diện.
Dáng người cao gầy, khí chất tao nhã thanh tú, tuy diện mạo tự nhiên hơi nhạt một chút, nhưng toàn thân có lễ phục phụ trợ, coi như thanh lịch quý phái.
Đường Tâm Lạc nắm tay Tống Gia Ni, khách sáo nói: “Xin chào Tống tiểu thư, tôi là Đường Tâm Lạc, vợ của Lục Dục Thần.”
Sau khi Tống Gia Ni nghe đến thân phận của cô, đôi mắt khẽ nhúc nhích, trên mặt hiện lên bi thương không thể chấp nhận nổi.
Đường Tâm Lạc không để ý đến cô ta, thu tay lại, nói với Trác Nhã Dung: “Mẹ, mẹ đến đây chọn lễ phục, là muốn tham gia yến tiệc sao ạ?”
“A… Là bữa tiệc nhỏ của đám bạn, buổi tối trong nhà một bạn già có bữa tiệc tư nhân… Nếu con đến đây rồi, đi cùng chúng ta đi.”
Trác Nhã Dung vừa soi gương nhìn lễ phục trên người, vừa không để ý lắm nói.
“Được ạ, buổi tối con đi cùng mẹ.” Cô vô cùng nhu thuận gật đầu, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Trác Nhã Dung và Tống Tú Lan.
Trong đáy lòng Đường Tâm Lạc rùng mình, có một dự cảm không tốt lắm.
Lại làm con dâu, cho dù Trác Nhã Dung muốn gây khó dễ cho cô, cô không có biện pháp từ chối.
Cô bị hai ‘trưởng bối’ Trác Nhã Dung và Tống Tú Lan sai mặc thử vài bộ lễ phục liên tục, hai người liên tục dùng di động giúp cô so sánh.
Nhưng cuối cùng, cô cảm thấy một bộ đẹp nhất, lại bị Tống Tú Lan lấy lý do không hợp với cô, tặng cho Tống Gia Ni.
Mà cô, bị Trác Nhã Dung chỉ bừa một bộ lễ phục, là bộ lễ phục màu vàng nhạt kiểu dáng bình thường.
Thực ra Đường Tâm Lạc đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, cũng không tranh cãi với hai vị ‘trưởng bối’ này, một buổi chiều chọn lễ phục với hai người biểu hiện ra mười phần tính nhẫn nại và hiếu thuận.
Trác Nhã Dung là bà chủ nhà giàu, không phải người da mặt dày, thấy cô nghe lời như vậy, sau đó cũng xấu hổ không tiếp tục sai cô làm thế này làm thế kia.
Mãi cho đến khi bốn người ngồi hai chiếc xe đi tham gia yến tiệc, cũng không nói một câu nặng lời với cô nữa.
Trên đường, Trác Nhã Dung và Tống Tú Lan ngồi trên một chiếc xe, tất nhiên là hai tiểu bối ngồi chiếc xe phía sau.
Dọc theo đường đi, cả một buổi chiều Đường Tâm Lạc và Tống Gia Ni đều khách sáo với nhau, mãi đến khi di động của cô rung lên, là Lục Dục Thần gửi tin nhắn đến.
Mở tin nhắn ra, Đường Tâm Lạc nhìn thấy hình ảnh mình mặc lễ phục đuôi cá màu lam, trên ảnh chụp cô tóc dài uốn xoăn nhẹ mặc áo choàng, thoa son nước màu hồng, lễ phục đuôi cá màu xanh ngọc làm nổi bật vẻ tao nhã của cô.
Dưới ảnh chụp, Lục Dục Thần có ghi mấy chữ - - [Lễ phục vô cùng tôn em lên, hi vọng đêm nay có cơ hội mời Lục phu nhân nhảy cùng.]
Hóa ra Trác Nhã Dung gửi ảnh chụp của cô cho Lục Dục Thần… Đêm nay, Lục Dục Thần cũng đến sao?
Đường Tâm Lạc trả lời lại một câu ‘vinh hạnh của em’, nhân tiện còn thêm icon hôn gió.
Tắt di động, nhìn về phía Tống Gia Ni ngồi bên cạnh, bây giờ, ánh mắt của cô trở nên kỳ lạ.
Tống Giai Ni, vốn mái tóc đen dài thẳng được nhà tạo hình xử lý biến thành tóc dài quăn, mà cô thì được Trác Nhã Dung và Tống Tú Lan nói, sửa tóc thành đen dài.
Bôi son môi màu hồng, vì Trác Nhã Dung nói không hợp với lễ phục màu sáng của cô, mà biến thành màu khác.
Trái lại, Tống Gia Ni vốn bôi son nước hồng nhạt, trái lại bôi son nước màu hồng.