Cố nén tức giận, xem hết những tin đồn kia.
Cô để ý, những người tung tin, có một ít là có quan hệ với Lục Chỉ Nghi, nhưng phần lớn đều có quan hệ không tệ với cô, cho dù không phải thân thiết nhưng cũng không gây thù.
Cô không hiểu, từ khi nào cô chọc bọn họ mà bọn họ lại liều mạng bôi đen cô.
Cất điện thoại vào, cô mặt lạnh nhìn về phía Lục Chỉ Nghi: "Xong rồi, đây là lý do cô uy hiếp tôi?"
"Uy hiếp? Đường Tâm Lạc, chẳng lẽ những lý do này chưa đủ hay sao?"
Lục Chỉ Nghi hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lại di chuyển lên Lục Dục Thần: "Tôi biết, bị lão già ôm ấp cô nhất định là không cam lòng, chứ không cũng đâu cần tìm một người đẹp trai vậy mà bao nuôi đâu. Đường Tâm Lạc, cô yên tâm, cho tôi một triệu, tôi đảm bảo... Chờ khi cô phẫu thuật xong, nếu muốn phục hôn với anh tôi. tôi nhất định..."
"Đủ rồi." Người đàn ông lạnh lùng nói.
Đây là lần đầu tiên Lục Dục Thần mở miệng kể từ lúc Lục Chỉ Nghi bước vào.
Anh nói: "Tôi để phu nhân của tôi ra gặp cô không phải để nghe những lời nhảm nhí này. Chuyện rất đơn giản, cô chỉ cần biết hai chuyện."
Đôi mắt thờ ơ liếc nhìn Lục Chỉ Nghi, trong nháy mắt khiến cô ta cảm thấy áp lực.
"Thứ nhất, Tiểu Lạc là phu nhân của tôi, cô ấy không bị bất kỳ ai bao nuôi, nếu như tôi mà nghe bất kỳ tin đồn nào về việc này, tin đi, các người sẽ phải hối hận. Thứ hai, liên quan tới anh cô, cũng là chồng trước của Tiểu lạc, tôi nhắc lại lần cuối. Tôi với Tiểu Lạc đã kết hôn, cô ấy với anh cô không có quan hệ, đừng tạo sự chú ý nữa."
Đây không phải lần đầu tiên Đường Tâm Lạc nghe thấy giọng nói trầm thấp và nguy hiểm này của Lục Dục Thần, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy.
Mà lời vừa rồi, cũng là cho cô một chỗ dựa.
Đường Tâm Lạc không khỏi quay đầu về phía Lục Dục Thần, từ hướng này có thể nhìn thấy gương mặt dịu dàng của anh dưới ánh đèn vàng.
Mặc dù biển hiện lạnh lùng, nhưng Đường Tâm Lạc cảm thấy, anh rất ấm áp.
Đặc biệt là khi anh nói, cô là phu nhân của anh.
Không có cách nào phủ nhân, trong khắc kia, cô rất cảm động.
"Anh... Anh chỉ là một tiểu thịt tươi ăn bám, anh thật sự cho rằng... Anh có thể làm gì tôi sao? Tôi nói cho anh biết, cho dù anh thật sự kết hôn với Đường Tâm Lạc, cô ta bây giờ sa sút như vậy, tôi... Tôi chẳng sợ các người!"
Lục Chỉ Nghi bị khí thế của Lục Dục Thần chèn ép, coi như trong lòng biết rằng tên tiểu thịt tươi này đang phô trương thanh thế, vẫn không tự chủ được phát run.
Lục Dục Thần cười lạnh, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lục Chỉ Nghi.
Loại dốt nát này ngay cả vị trí của mình ở đâu cũng không hiểu. Anh không rảnh rỗi mà đi cãi nhau với đối phương.
Không để ý Lục Chỉ Nghi nữa, Lục Dục Thần cúi đầu nhìn Đường Tâm Lạc: "Đi thôi, chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi."
Đường Tâm Lạc hết sức phối hợp với Lục Dục Thần, cô thân mật khoác tay anh, điềm tĩnh nói: "Chồng à, chúng ta đi thôi, em muốn mua đồ ở Hằng Phong."
"Được, anh đi cùng em." Ngay trước mặt Lục Chỉ Nghi, Lục Dục Thần cưng chìu hôn cô một cái, sau đó đưa Đường Tâm Lạc đi.
Lục Chỉ Nghi dĩ nhiên không để yên, lập tức la lên muốn đuổi theo.
Phục vụ nhanh tai lẹ mắt đã sớm thông báo cho giám đốc và đội an ninh, Lục Chỉ Nghi vừa la hét thì lập tức ba bốn bắt cô ta lại.
Còn thuận tay nhét giẻ lau vào miệng cô ta.
Lục Chỉ Nghi ngu xuẩn, thân là một nhánh trong Lục gia, coi như là con gái bên ngoài, nhưng không hề biết mình đã đắc tội với chủ nhân Lục gia.
Người phụ nữ không có kiến thức như vậy, thật là gây họa khắp nơi.