Chẳng qua, khi Lục gia xử lý xong chuyện ở Tân Cảng, sai người đến đón người phụ nữ tối qua thì nghe báo cáo rằng cô đã mất tích.
Người phụ nữ có thể leo lên giường anh, ai mà không khóc lóc dây dưa.
Nhưng tiểu mỹ nhân tối qua, lại dám trốn...
"Quả thật rất đặc biệt." Ánh mắt người đàn ông khẽ dao động, tròng mắt thâm trầm dường như có chút hứng thú.
Ban đầu anh cảm thấy sinh người thừa kế là một chuyện nhàm chán, nhưng bây giờ, anh đột nhiên cảm thấy, chuyện này có lẽ sẽ rất thú vị đây.
____
Đường Tâm Lạc bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
"Rầm rầm rầm ---"
"Đường Tâm Lạc cô ra đây cho tôi ---"
"Đường Tâm Lạc, cô đừng tưởng trốn tránh thì chuyện này có thể bỏ qua! Đồ đàn bà không biết xấu hổ, dám đội nón xanh cho Kình Hạo nhà tôi, cô đừng tưởng trốn là được!"
"Đường Tâm Lạc, mau cút ra đây!"
Cửa phòng ngủ bị đập rầm rầm, tối hôm qua Đường Tâm Lạc quá mệt mỏi, nếu không phải người bên ngoài quá cố chấp, cô tuyệt đối không thức dậy mở cửa.
Ngồi dậy từ trên giường, Đường Tâm Lạc tiện thể lấy mắt kính ở đầu tủ đeo vào, đi ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở, Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi vẻ mặt hổn hển xông vào.
"Tiểu thư... Tôi có ngăn cản, nhưng Lục thái thái và Lục tiểu thư thật sự rất..." Quản gia ở phía sau sốt ruột giải thích.
Hai người một là mẹ chồng của cô, một là em chồng của cô, cả hai đều muốn xông vào, họ thật sự cản không được.
"Không sao, tôi biết cách xử lý." Đường tiên sinh từ lúc cô còn nhỏ đã mất sớm, toàn bộ Đường gia đều do mẹ cô chống đỡ.
Bây giờ mẹ cô không có ở đây, người giúp việc và quản gia đều có tâm tư riêng, nếu bọn họ thật sự trung thành, làm sao không thể ngăn cản người Lục gia tới gây chuyện được chứ.
Nói cho cùng, chỉ là do cô quá trẻ tuổi, không có uy với người dưới được.
Quản gia vừa nghe thấy cô nói không sao lập tức chạy đi.
Từ lúc tiểu thư được gả ra ngoài nửa năm, phu nhân lại dưỡng bệnh ở bệnh viện, lão phu nhân thì ở nước ngoài an dưỡng, trong nhà tất cả đều do quản gia quyết định. Bà ấy đã quen cuộc sống bà chủ này rồi, không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.
Thấy quản gia đi, hai mẹ con Lục gia càng kiêu căng phách lối thêm.
"Đường Tâm Lạc cô đúng là thứ đê tiện không biết xấu hổ, cô dám đội nón xanh cho anh tôi, cô đừng tưởng mọi chuyện dễ dàng bỏ qua. Nói mau, tối qua cô đi đâu hả? Nhà cũng không về, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng, đừng ngụy biện là về bên đây, sáng sớm hôm nay tôi đã gọi rồi, cô căn bản là không có về... Nói đi, rốt cuộc cô lêu lỗng ở đâu?!"
Lục Chỉ Nghi chính là em gái của Lục Kình Hạo, nói tới nói lui nhưng không hề có khí chất của một tiểu thư nhà giàu.
Nhưng mà cũng không thể trách cô.
Ai bảo Lục Kình Hạo căn bản chỉ là con riêng của tiểu tam, Lục phu nhân Cung Tuyết Mị trước mắt thật ra là tiểu tam lên chức, Lục Kình Hạo và Lục Chỉ Nghi căn bản chỉ là con riêng được nuôi ở ngoài, Lục Kình Hạo còn đỡ, coi như có chút dã tâm cầu tiến, còn Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi này chính là kiểu dân đen chính gốc.
Ngay cả mắng người, cũng đều dùng những lời thô tục đanh đá mà Đường Tâm Lạc không bao giờ đụng tới.