"Câm miệng!" Trác Nhã Dung thấy Đường Nhược Lan, Đường Mật vượt lên Lục Thất, liền nghiêm khắc quát:
"Các người coi đây là chỗ nào, im lặng chút cho tôi!!"
Đường Nhược Lan và Đường Mật nháo nhào lên. Bà Đường cũng không phục, nhưng vì lần trước bà bị trúng gió, dù bây giờ đã đỡ hơn, thì vẫn phải ngồi xe lăn, muốn nói hai câu cũng không có sức nói.
Trác Nhã Dung bực bội, mấy người Đường Nhược Lan cũng kiêng kị mấy phần, thấy bà quát liền ngậm miệng.
Trác Nhã Dung cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, nói thẳng:
"Hôm nay tôi gọi các người đến, chính là để cho các người xét nghiệm máu. Bây giờ Tâm Lạc đang trong phòng phẫu thuật, các người là người thân của cô ta, xét nghiệm chút, nếu phù hợp thì hiến máu cho Tâm Lạc. Nếu các người phối hợp, tôi sẽ cho các người năm trăm vạn."
"Chuyện này..." Trên đường đến đây, Đường Nhược Lan đã hỏi rõ tình huống, còn tưởng rằng mất trắng mấy trăm ml máu, ai ngờ nghe Trác Nhã Dung nói, hai mắt lập tức phát sáng:
"Lần trước các người đã nói, không nhận chúng tôi là người thân của Đường Tâm Lạc, nếu muốn chúng tôi hiến máu thì phải trả một ngàn vạn!"
Loading...
"Được, một ngàn vạn!" Trác Nhã Dung không quan tâm nói.
Đường Nhược Lamnthấy vậy, liền thừa cơ nói tiếp:
"Chúng tôi ba người, mỗi người một ngàn vạn."
Lần này, Trác Nhã Dung không hứng thú với bọn họ nữa, nhàn nhạt nhìn Lục Thất.
Lục Thất hiểu ý, liền hung hăng chế trụ vai của Đường Nhược Lan, thấp giọng nói:
"Một là thử máu, nếu phù hợp thì hiến máu, xong cầm một ngàn vạn đi. Hai là, tôi không ngại đánh ngất các người, trực tiếp rút máu, một xu cũng không trả. Các người chọn đi."
Đường Nhược Lan nghe xong, hai chân liền mềm nhũn.
Vừa rồi bà thấy tiền sáng mắt, quên mất đối phương là Lục gia.
Nếu Lục gia thật làm như lời Lục Thất nói, thì bọn họ không có cơ hội phản kháng.
Cuối cùng, Đường Nhược Lan chỉ có thể thành thật mang theo Đường Mật vào xét nghiệm máu.
Còn bà Đường, vì lớn tuổi cộng thêm vừa bị trúng gió, nên Trác Nhã Dung không cho xét nghiệm.
Một lát sau, Tiết Minh cùng Đường Nhược Lan và Đường Mật đi ra, sắc mặt có chút do dự.
"Sao rồi bác sĩ Tiết?"
"Không trùng, bọn họ đều là nhóm máu B, không thể dùng."
"Chuyện này..." Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn bà Đường.
Nhưng mà, bà Đường đang ngồi trên xe lăn, nếu bị rút máu, không biết có sống nổi hay không.
"Cứ cho mẹ tôi xét nghiệm đi, Đường Tâm Lạc vẫn đang chờ đấy." Đường Nhược Lan ước gì Đường Vương Xuân có nhóm máu trùng với Đường Tâm Lạc.
Nếu không, thì bọn họ sẽ không có được một ngàn vạn.
Tiết Minh cũng gật đầu:
"Xét nghiệm trước cũng được, nếu thật sự trùng, thì rút một chút cũng không sao."
Thế là, bà Đường được đưa vào xét nghiệm máu.
Một lát sau đi ra, Tiết Minh hoàn toàn căng thẳng.
Bà Đường là nhóm máu O
Vừa rồi anh còn hỏi bà, có biết nhóm máu của ba và mẹ của Đường Tâm Lạc không.
Kết quả, bà Đường nói cả hai đều là máu O.
Sỡ dĩ bà biết, vì lúc trước ba của Đường Tâm Lạc bị bệnh, cần phải hiến máu, lúc đó mẹ của Đường Tâm Lạc liền truyền máu cho.
Nếu như vậy, Tiết Minh không khỏi nhíu mày.
Đường Tâm Lạc có nhóm máu RH âm tính là thế nào?
"Sao rồi, bà Đường trùng không?" Trác Nhã Dung thấy Tiết Minh đi ra, sốt ruột hỏi.
Nếu như bà Đường không trùng nhóm máu, thì phải làm gì bây giờ.
"Cũng không được." Tiết Minh lắc đầu:
"Không trùng."
"Sao có thể không trùng!"
Lần này, Trác Nhã Dung còn chưa nói, Đường Nhược Lan đã nhảy dựng lên:
"Nhóm máu của mẹ tôi trùng với nhóm máu của ba mẹ Đường Tâm Lạc mà, lúc trước họ đã truyền máu cho anh của tôi. Trừ phi Đường Tâm Lạc không phải con của bọn họ, bằng không..."