Editor: Thùy Trang Nguyễn
Thạch Vi Chính lúc này không khỏi thấy may mắn.
May mà chính mình giấu Lục Ái Đồng đi, không cho phép cô lộ diện.
Nghĩ đến cô vợ nhỏ kia, tuy ông có chút hài lòng, nhưng thật sự là có chút tức giận cô tự tác chủ trương cùng không hiểu chuyện.
Biết rất rõ ràng, một khi xuất hiện tại thành phố A sẽ khiến kết quả như thế nào.
Cô lại còn dám không hiểu chuyện theo tới.
"Thần thiếu xin yên tâm, sau khi trở về, tôi nhất định khuyên bảo." Thạch Vi Chính thân là tổng thống, nhưng lại không thể không đối chủ nhà họ Lục cúi đầu.
Đây chính là thực lực cách xa tạo thành kết quả.
Loading...
Lục Dục Thần ngữ điệu lãnh đạm 'Được' một tiếng, về sau liền kết thúc cuộc nói chuyện cùng Thạch Vi Chính.
Nhìn thấy người đàn ông mới vừa đi tới một bên, liền bị các vị khách quý khác vây quanh.
Ánh mắt Thạch Vi Chính thật nhanh hiện lên một vòng hung ác nham hiểm.
Lục Dục Thần... Thực sự, quá không xem Thạch Vi Chính ông để ở trong mắt.
Được, ông liền đợi nhìn xem.
Nhìn xem chủ nhà họ Lục cao cao tại thượng, sau khi scandal hấp thụ ánh sáng, thân bại danh liệt, như thế nào ở trước mặt ông tiếp tục đùa nghịch uy phong!
Lục Dục Thần bê một ly rượu đỏ bị mọi người vây quanh.
Anh nhìn như đang cùng mấy vị lão đại giới kinh doanh trước mắt nói chuyện phiếm, khóe mắt liếc qua lại một mực chú ý đến Thạch Vi Chính bên kia.
Nghĩ đến mấy ngày nay, tin tức từ chợ đen truyền đến.
Lục Dục Thần khóe môi câu lên độ cong, liền rõ ràng hơn chút.
Loại thuốc 'KA82T', là vật phẩm nghiên cứu thất bại trên chợ đen.
Về sau, bởi vì quân bộ có đặc thù cần đến cho nên chợ đen bên kia, trước sau tất cả vận chuyển đến quân bộ sáu mươi mẫu 'KA82T' .
Trước đây không lâu, lúc bộ phận nghiên cứu theo thong lệ thí nghiệm thử, nhân viên chợ đen được phái đi nghiên cứu phát hiện, số lượng thuốc kia lại kỳ diệu mà thiếu mất mười mẫu, tung tích không rõ.
Bởi vì việc này, nội bộ quân bộ tiến hành chỉnh đốn.
Cũng là như thế này, Lục Dục Thần mới phát hiện, hướng đi của mười mẫu thuốc này.
Phủ Tổng Thống, tổng thống phu nhân Lục Ái Đồng...
A, tay của cô ta thật đúng là duỗi đủ dài.
Đang lúc Lục Dục Thần chuẩn bị lẳng lặng chờ những người kia sẽ còn đùa nghịch ra chiêu gì. Làm anh ngoài dự kiến nhìn thấy bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở bậc thang tầng 2 phòng yến hội.
Đêm nay Cố Huyên Nhi mặc một bộ váy xòe màu hòng trễ vai.
Lễ phục được cắt may tinh xảo, khiến cho cả người cô lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn chọc người thương tiếc.
Thân mình nhỏ bé, không đủ một vòng tay, còn có đôi mắt điềm đạm đáng yêu, sang ngời.
Trang điểm thanh nhã, dưới sự hỗ trợ của mái tóc đen nhánh lộ ra sự linh động, đáng yêu động lòng người.
"Thì ra, cô ấy là tiểu thư Cố gia... Trách không được Thần thiếu cũng sẽ bị cô ấy mê hoặc."
Xhung quanh có người nhận ra Cố Huyên Nhi, nhịn không được cảm thán một câu.
Mà Cố Huyên Nhi, thì trước mắt bao người, từng bước một chậm rãi đi tới trước mặt Lục Dục Thần.
"Dục Thần... Cuối cùng em cũng nhìn thấy anh."
Một khắc khi cô nhìn thấy Lục Dục Thần, Cố Huyên Nhi nhẹ cắn môi dưới, phảng phất thiên ngôn vạn ngữ ủy khuất nghẹn ở trong lòng.
Nếu không phải nơi này vẫn còn có người, cô thật muốn trực tiếp nhào vào ngực Lục Dục Thần.
Nhưng là không được, cô muốn để các tân khách nhìn thấy, cô đối với Lục Dục Thần, là cỡ nào khác biệt.
Cô muốn khiến người khác nhìn thấy, Lục Dục Thần là như thế nào chủ động quan tâm cô.
Chỉ nghe thanh âm trầm thấp của Lục Dục Thần vang lên như cô dự kiến: " Trên cổ êm đeo..."
Tâm tình Lục Dục Thần so với suy nghĩ của Cố Huyên Nhi còn muốn phức tạp hơn.
Từ lần trước hoài nghi Cố Huyên Nhi về sau, anh liền tự mình điều tra.
Kết quả điều tra đã bắt đầu để anh sinh nghi, cũng là bởi vì nguyên nhân này, anh có thể tại lúc Cố Huyên Nhi tìm đường chết, buông tay để cho cô tự làm tự chịu.
Nhưng bây giờ...
Cố Huyên Nhi thế mà lại đeo chiếc dây chuyền kia, với anh mà nói, chiếc dây chuyền này có ý nghĩa phi phàm!