Editor: Thùy Trang Nguyễn
"Nhưng hôm nay nhìn thấy Huyên Nh, chị mới biết được, chuyện này chỉ sợ là thật. Dù sao, một người phụ nữ xinh đẹp như em, chị cũng không nỡ nha!"
Tổng thống phu nhân nói xong, liền ngẩng đầu nhìn xem đám hào môn bát quái.
Các vị quý phu nhân cũng nhịn không được, bà một cậu tôi một câu chen vào. Chỉ bất quá, mọi người chỉ trò chuyện bát quái, lại không nói cái khác. Càng là không ai, cố ý nói qua chuyên Trác Nhã Dung ngăn cản hai người.
Mặt mũi của tổng thống phu nhân, các bà muốn cho.
Nhưng mặt mũi của phu nhân Lục gia, các bà cũng không thể tùy tiện đánh.
Cố Huyên Nhi thấy mọi người bà một câu tôi một câu, nhưng thủy chung không ai nói đến chuyện Trác Nhã Dung chèn ép cô ta. Nhất thời nhịn không được, liền cứ thế mà gạt ra hai giọt nước mắt, trầm thấp khóc thút thít.
"Huyên Nhi, sao vậy? Làm sao đột nhiên lại khóc?"
Đáy long Lục Ái Đồng đối với Cố Huyên Nhi động một chút lại khóc, cực không kiên nhẫn. Nhưng trên mặt, vẫn còn diễn một dáng vẻ ân cần tư thái.
Về phần các vị phu nhân tiểu thư xung quanh giờ phút này không chút nào ngụy trang, toàn đều khinh thường quệt miệng, chờ để xem Huyên Nhi muốn thế nào xấu mặt.
Một giây sau, Cố Huyên Nhi lại đột nhiên rung hai vai , vừa khóc vừa nức nở, đem lí do sớm đã chuẩn bị sẵn nói ra.
"Tổng thống phu nhân, em... Em biết mình không nên khóc trong trường hợp này. Nhưng... Em thật sự có rất nhiều rất nhiều ủy khuất chôn ở trong lòng."
"Thật có lỗi, là em không khống chế được cảm xúc... Nhưng vừa rồi, đột nhiên nghe được mọi người nói đến Lục phu nhân, em... Em không nhịn được nghĩ đến tao ngộ của bản thân, em... Em... hức hức..."
"A..., làm sao vừa mới nói hai câu lại khóc rồi?"
Lục Ái Đồng ra vẻ đau lòng, đỡ lấy hai vai của Cố Huyên Nhi, quay đầu nói với phục vụ : " Mấy người còn đứng lấy làm gì, nhanh đi cầm khăn lông đến đây để Cố tiểu thư lau mặt."
Khăn lông ướt rất nhanh đưa đến. Lục Ái Đồng tự mình nhận lấy lau nước mắt cho Cố Huyên Nhi.
Động tác của cô ta, nhẹ nhàng mà ôn hòa.
Cái này khiến cho Cố Huyên Nhi coi là kế sách của mình hoàn toàn có hiệu quả, nước mắt chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng chảy càng nhiều.
Lục Ái Đồng thầm kêu một tiếng xúi quẩy, nhưng ngoài miệng lại phải nhẫn nại dỗ cô ta.
Dỗ một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Cố Huyên Nhi bớt nước mắt, mới cố ý hỏi: "Được rồi, nói khóc liền khóc. Huyên Nhi, có phải em chịu ủy khuất gì không? Em đừng sợ, nếu em thật sự bị ủy khuất, nói cho chị, chị nhất định ra mặt cho em."
Mấy vị phu nhân xung quang nghe đến, nhất thời liền hiểu ra.
Vị tổng thống phu nhân này, cố ý không mời Lục phu nhân, hiện tại lại nói lời như vậy, xem ra đây là muốn đối phó Lục gia.
Chỉ là, tổng thống phu nhân tuy nghe thì lợi hại, nhưng cùng Lục phu nhân so ra lại là một tiểu nhân vật không có thực quyền.
Cũng không biết vị tổng thống phu nhân này mưu cầu cái gì, lại dám làm kiểu khiêu khích này.
Mọi người bất động thanh sắc, lúc này chỉ cần “ngồi núi xem hổ đấu”.
Duy chỉ có Cố Huyên Nhi căn bản không hiểu ám đạo trong đó, dưới sự cố ý dẫn dắt của Lục Ái Đồng liền khóc sướt mướt, đem chuyện Trác Nhã Dung như thế nào 'sỉ nhục' cô ta, 'Khắt khe' với cô ta, tất cả đều run rẩy nói ra.
Cuối cùng, vẫn không quên thêm một câu : " Lục phu nhân còn nói, chỉ là... Chỉ là Phủ Tổng Thống mà thôi, bà ấy còn không để vào mắt."
"Ừm... Chị, em nói chị đừng nóng giận... bà ấy còn nói, dù tổng thống phu nhân tự mình đi mời bà ấy, bà ấy cũng khinh thường tới tham gia yến hội này."