Trong lòng suy nghĩ, Lục Dục Thần đột nhiên nhớ đến lời Đường Tâm Lạc vừa nói.
Cô nói, Lục Kình Hạo mới là chồng cô…
Nghĩ đến lời này, tim anh lại co rút đau đớn, từ tim lan ra lục phủ ngũ tạng.
Loại cảm giác đau đớn giống như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén hung hăng cứa lên trái tim anh.
Lục Dục Thần chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn ngày càng mạnh liệt.
“Lục tiên sinh, anh không sao chứ…”
Tiết Minh phát hiện ra trán anh đổ mồ hôi lạnh, cơ thể cũng lung lay sắp ngã.
Giống như người đàn ông này giây tiếp theo có thể sẽ ngã xuống.
“Không…Tôi không có việc gì…” Lục Dục Thần cố gắng chống đỡ bước đi.
Anh không thể ngã xuống như vậy, càng không thể từ bỏ,
Nếu bây giờ anh ngã xuống, còn có ai có thể che chở Tâm Lạc đây?
Cô đã mất trí nhớ, quên hêt mọi chuyện.
Anh cần phải, bảo vệ cô thật tốt…
*
Chuyện Đường Tâm Lạc bị bắt cóc dẫn đến tạm thời mất trí nhớ được Lục Dục Thần dữ kín.
Nhưng để Đường Tâm Lạc nhanh chóng hồi phục.
Anh vẫn làm theo lời dặn của bác sĩ, mời người có quan hệ thân thiết đến bệnh viện thăm cô.
Tô Tình, Việt Trạch, Trác Nhã Dung, thậm chí còn có Vú TRương, Kiều Mạc Hàn, Lâm Thiến.
Chỉ cần là người có ích cho việc hồi phục trí nhớ của Đường Tâm Lạc, anh đều để cho cô thấy.
Tô Tình cùng Lâm Thiến là hai người mà Đường Tâm Lạc đã biết hơn ba tháng trước thì biểu cảm rất thấy thiết vui vẻ,
Mà khi gặp những người khác đều là biểu hiện hoảng sợ khi gặp người lạ.
Đợi Tô Tình giới thiệu thân phận những người này, Đường Tâm Lạc dùng chút thời gian rồi cũng tiếp nhận.
Đối với Việt Trạch cũng không khiếp sợ, mà còn dùng đôi mắt mê muội lấp lánh nhìn thần tượng Việt Trạch.
Dù sao ba tháng người, cô đã mê mẫn nam thần Việt Trạch.
Nhìn Đường Tâm Lạc thân thiết với Việt Trạch , Lục Dục thần liền cảm thấy tức giận.
Cuối cùng, đối với Đường Tâm Lạc, chỉ có anh là ngoại lệ.
Bởi vì bây giờ, ngoại trừ Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc có thể tiếp nhận bất cứ ai.
Nhưng mỗi khi Lục Dục Thần đến gần cô, cô liền sợ hãi hoảng sợ, co thành một cuộn tránh vào góc, run bần bật.
Cho dù mọi người, kể cả Tô Tình đều nói với cô, Lục Dục thần là chồng của cô, là cha của em bé trong bụng cô.
Nhưng Đường Tâm Lạc vẫn cố chấp như cũ không muốn tiếp nhận Lục Dục Thần.
Nếu Lục Dục Thần cường nghện muốn đến gần cô.
Nếu có người khác bên cạnh cô sẽ trốn ở sau lưng người đó.
Nếu không có người khác, cô sẽ co lại trên giường, run bần bật.
Nếu Lục Dục thần khăng khăng đến gần, cô sẽ đáng thương ôm đầu khóc nức nở.
Chỉ một thời gian, không phải chỉ có Đường Tâm Lạc tinh thần ốm yếu vô dụng, mà ngay cả Lục Dục thần cũng gầy ốm đi không ít.
“Dục Thầ…như vậy không phải cách hay. Mẹ đã hỏi bác sĩ, tình huống này của tâm Lạc, rất bình thường.”
Trong phòng khách ở Lục gia, Trác Nhã Dung đang tận tình khuyên bảo Dục Thần.
“Con nghĩ xem, ký ức của nó dừng lại ở mấy tháng trước. Giây trước còn tưởng mình là vợ của người khác. Mà giây sau chúng ta nói với nó con mới là chồng nó. Hơn nữa nó còn đang mang thai con của con…Nếu là mẹ, mẹ cũng không thể dễ dàng chấp nhận như vậy.”