Thấy cô gái nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt.
Lục Dục Thần chỉ cảm thấy đáy lòng co rút đau đớn.
Anh ngơ ngẩn nhìn cô gái đang hôn mê.
Nhìn trên tay trên ngươì cô khắp nơi đều cắm ống tiên.
Yếu ớt bất kham như vậy, phảng phất giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
“Tiểu Lạc…”
Lục Dục Thần bụp một cái lại có thể trước mặt mọi người quỳ xuống bên giường.
Hai tay anh gắt gao nắm chặt tay nhỏ yếu ớt của Đường Tâm Lạc.
Loading...
Đem mặt mình chôn vào lòng bàn tay cô.
“Bảo bối...thực xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em…”
Người đàn ông than nhẹ, đau buồn.
TAy Tiểu Lạc thật lạnh lẽo.
ANh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mỏng manh của cô, chỉ cảm thấy hô hấp như không cobf.
Thấy một màn như vậy mọi người trong phòng bệnh im phăng phắc.
Mấy vị bác sĩ nam thấy người đàn ông si tình như vậy thì cúi đầu thở dài.
Chỉ có duy nhất vị nữ bác sĩ đứng trong góc lộ ra vẻ khinh thường.
Hừ, trách không được T m LẠc bị anh ta lừa, diễn xuất tốt như vậy.
Lục Dục Thần trước mặt người ngoài rất ít khi để lộ cảm xúc.
Nhưng nhìn Đường Tâm Lạc sắc mặt tái nhợt hôn mê bất tỉnh.
Cảm xúc trong lòng anh như vỡ òa.
Một lát sau anh mới khôi phục lại cảm xúc.
Đứng lê, lúc này anh mới khôi phục cảm xúc thanh lãnh ngày thường.
“Bác sĩ, bênh tình của vợ tôi thế nào?”
Đường Tâm Lạc nhìn qua thật sự không tốt, lại còn hôn mê.
Lục Dục Thần trên đường đi đã hỏi Việt Trạch biết được Đường Tâm Lạc khi được cứu đã bị thương sau gáy.
Bệnh viện Đệ Nhất ở thành phố A nổi tiếng về khoa não, ở đây lại có nhiều bác sĩ chuyên khoa hôik chuẩn như vậy.
TRong lòng anh liền sinh ra cảm giác không tốt.
“Tiên ssinh người bệnh có một khối máu bầm trong não. Bây giờ còn chưa tỉnh là vì khối máu đè lên dây thần kinh, khi nào tỉnh lại chúng tôi cũng không xác định được. Chuyện này còn phải xem tinh huống của người bệnh.”
“Ý của bác sĩ là...vợ của tôi sẽ biến thành người thực vật?” Lục Dục Thần không thể tiếp nhận được sự thật này. Sắc mặt vừa tốt lên lại chuyển trắng bệch.
“Chuyện kia cũng không nhất định, tiên sinh không cần lo lắng. Khối máu bầm kia lúc nào cũng có thể tan đi, hơn nữa…” bác sĩ đứng đầu thấy Lục Dục Thần thất thần không vui trừng mắt nhìn đàn em của mình.
Diana thật là, tim phiến toái đến cho anh ta
“Hơn nữa người bênh còn đang mang thai, làm mẹ ý chí sẽ kiên cường. Chỉ cần người bệnh có ý chí, tỷ lệ khôi phục sẽ lớn hơn người bình thường.”
Đàn anh của Diana không thể không bịa chuyện.
“Đúng rồi, bảo bảo…”Lúc này Lục Dục Thần mới nhớ đến Đường Tâm Lạc đang mang thai.
Tâm tư của anh hoàn toàn đặt trên người Đường tâm Lạc.
Nghe tin cô mất cả người đều hoảng hốt.
Sau khi nhìn thấy cô chỉ xem cô có sao không
BẢo bảo đã sớm bị anh vứt lên chín tầng mây.
“Bảo bảo thế nào?”
“ANh yên tâm, em bé rất tốt, không có vấn đề gì. Thai phụ cũng chỉ bị thương phần đầu, bụng không sao.”
Nghe thấy tin tức nayd, trên mătn Lục Dục Thần không như Diana nghĩ lộ ra ý thở phào.
Ngược lại, mặt anh càng nghiêm trọng hơn
Lục Dục Thần xoay người nhìn về cô gái trên giường, thân trọng cầm tay rep9q.â.
“Tiểu Lạc...nhanh chóng hồi phục...em nhất định phải cố lê...anh cùng bảo bảo sẽ cùng nhau đợi em…”