"Winston, cậu về Trung Quốc khi nào?"
Phòng khám này là căn cứ chữa bệnh của tập đoàn Lôi Đinh Đốn ở thành phố A.
Mà nhìn ngoài chỉ là một phòng khám nhỏ.
Chỉ là vào bên trong có một đường hầm đi đến mật thất.
Trong mật thất là một nơi chưa bệnh cao cấp.
Người mở cửa cho Winston là người đứng đầu ở đây, bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho người trong tập đoàn, Diana.
"Vừa trở về." Winston lạnh mặt trả lời, ôm Đường TÂm Lạc đi vào bên trong.
Diana rất hứng thú với cô gái trong ngực anh ta.
"Nha, cô gái này rất xinh đẹp...Winston, cậu bắt đầu ăn mặn sao, lại có thể nhìn thấy cậu ôm phụ nữ."
Loading...
"Đây mà mục tiêu của nhiệm vụ lần này, người phụ nữ mà công tước muốn."
"Cái gì, đây là người phụ nữ mà công tuức muốn? CÔng tước lại dám trộm làm trước mặt phu nhân, có phải ông ta thấy những ngày này quá buồn chán nên tìm việc mua vui?"
Diana kéo tay áo đuổi người.
"Đi đi, dừng để người phụ nữ này ở nơi của gái già này. Cuộ đời tôi ghét nhất là tra nam cùng tiểu tam, nếu như để bị phu nhan biết, phòng khám này của tôi cùng đừng hòng còn. Cậu nhanh đưa người đi cho tôi..."
"Cô nghĩ quá nhiều."
Winston lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang lảm nhảm trước mặt, "Đây chỉ đơn thuần là nhiệm vụ, không phải loại phụ nữ mà cô nghĩ. Còn có, sau đầu cô ấy còn đang chảy máu, cho nên tôi mới đưa đến đây."
Bằng không anh ta đã sớm đưa người lên máy bay đến Châu Âu.
"Đầu chảy máu? Sao cậu không nói sơm....Tôi nói cái này với cậu đầu này mà chỉ chảy máu thôi sao, cậu thật là...Ai ai ai, tôi còn chưa nói xong, cậu đi nhanh như vậy làm gì..."
*
Tuyệt vọng...
Bất lực...
Đường Tâm Lạc cảm thấy toàn bộ cơ thể đều không còn sức sống.
Cô giống như bị bóng đè không thể thoát ra được .
Trong mơ, Lục Dục Thần ôm một cô gái biểu tình lạnh lùng đến trước mặt cô.
"Cô ta là ai? Lục Dục Thần, tại sao anh lại ôm người phụ nữ khác!"
Cô nhìn thấy bọn họ liền tiến lên tranh cãi.
chỉ là Lục Dục Thần sợ cô xúc phạm đến cô gái kia.
Anh đem cô ta ôm vào trong ngực bảo vệ.
Tóc dài, khuôn mặt nhỏ.
Tâm của Lục Dục Thần mở ra vì cô ta.
Đường Tâm Lạc gắt gao nhìn người phụ nữ kia, muốn nhìn rõ xem cô ta là ai.
Chỉ là mặc kệ cô nỗ lực thế nào cũng không nhìn rõ được mặt của cô ta.
"Lục Dục Thần, anh làm sao vậy...không phải anh nói sẽ mãi mãi yêu em sao? Tại sao anh lại phản bội em..."
Cô bất lực, bàng hoàng, thậm chí hèn mọn tiến lên, muốn ôm lấy anh.
Nhưng anh lại tuyệt tình đẩy cô ra.
Cô bị đẩy ra lảo đảo ngã xuống đất.
Chật vật ngồi dưới đất, ngẩng đầu thê lương nhìn anh.
Anh lạnh lùng vô tình cô chưa từng thấy.
"A..Đường Tâm Lạc, chẳng qua tôi chỉ đùa với cô một chút mà thôi, cô lại nghĩ là thật." Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.
"Cô cho rằng, cô dựa vào cái gì mà khiến tôi động tâm?"
"Không, không phải..."
Cô liều mạng lắc đầu không tin lời anh nói.
"Không phải anh đã nói, em là tình yêu duy nhất của anh, không phải anh đã nói em là người anh yêu nhất? Dục Thần, em không tin, không tin...."
Cô hoảng hốt giơ tay lên muốn cho anh xem vật chứng tình yêu của hai người họ.
Cô đưa tay trái lên mới phát hiện ra.
Chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út của cô đã không cánh mà bay.