Lục Dục Thần ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt Việt Trạch, cuối cùng vẫn đồng ý:
-Anh theo sau cùng đi.
Lục Dục Thần, Việt Trạch, Lục Thất, còn có thêm hai thủ hạ khác khó tránh khỏi kinh động đến bọn bắt cóc, tổng cộng năm người tiến vào nhà máy sửa chữa.
Bên trong nhà máy sửa chữa không có bất kì ngọn đèn nào, mà khắp nơi đều là ống sắt thép đã bị bỏ đi.
May mắn mỗi người bọn họ đều có khả năng nhìn trong bóng tối khá tốt.
Mỗi một bước đều đi đều cẩn thận từng li từng tí, tránh được tất cả đống hỗn độn trên mặt đất,
Cho đến khi bọn họ lặng lẽ đi đến bên cạnh xe tải đang đỗ chính giữa nhà máy, cũng không tạo một chút âm thanh.
Lục Dục Thần sau khi đi vào nhà máy, cũng cảm giác tình hình có chút không ổn.
Bốn phía quá an tĩnh, bên trong cả nhà xưởng, thậm chí ngay cả một chút thanh âm đều không có.
Loading...
Bọn bắt cóc đâu?
Anh thậm chí ngay cả một chút tiếng hít thở đều không nghe được.
-Lục gia, tình hình có vẻ không đúng lắm.
Lục Thất cẩn thận tiến đến bên tai anh, đè thấp tiếng nói nói.
Lục Dục Thần nhẹ gật đầu, tỏ vẻ anh cũng phát hiện.
Việt Trạch sống ở gia tộc Lôi Đinh Đốn, so với bọn họ có độ nhạy cảm thiên bẩm tốt hơn.
Anh ta nheo lại đôi mắt màu xanh, đảo quanh bốn phía. Lúc tầm mắt rơi ở trên chiếc xe tải, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ đáng sợ trong đầu.
-Việt Trạch, anh muốn làm gì!
Lục Dục Thần trông thấy Việt Trạch đột nhiên đi đến chiếc xe tải, quát khẽ ngăn cản.
Nhưng Việt Trạch không chút nào để ý, trực tiếp đi đến phía sau xe, mở hé thùng xe phía sau ra.
Một cảnh tượng kinh khủng xuất hiện ở trước mắt.
Việt Trạch trái tim đau xót, nhịn không được lui về phía sau một bước.
-Đi, đi mau ——
Anh ra đột nhiên hướng đám người Lục Dục Thần, hô to.
Tiếng nói khàn khàn mà run rẩy.
Lục Dục Thần trong lòng đột nhiên giật thót, một luồng khí lạnh lẽo chưa từng có chạy dọc cột sống anh.
Nghe được Việt Trạch hô to, đám người Lục Thất đều đề phòng rút khỏi.
Nhưng Lục Dục Thần lúc này lại bị sự bất an mãnh liệt trong lòng níu lại, nhìn chằm chằm vào Việt Trạch, vẫn không nhúc nhích.
Anh nhìn Việt Trạch, nhìn ra sự bi thương trong mắt anh ta.
Đột nhiên, Lục Dục Thần quyết định, anh không rút lui.
Anh liều mình phóng đến phía chiếc xe tải.
-Mau ngăn Lục gia mấy người lại!
Việt Trạch cảm xúc lúc này không tốt hơn bao nhiêu so với Lục Dục Thần.
Nhưng anh biết rõ cảnh tượng trong xe, nhất định không thể để cho Lục Dục Thần trông thấy.
Không thể để cho anh nhìn thấy...
Việt Trạch thấy Lục Dục Thần xông lại, lập tức ngăn anh lại.
Lục Thất sau lưng cũng phản ứng nhanh nhẹn, liền chạy ngay đến cùng anh ta ngăn Lục Dục Thần lại.
-Tránh ra, mấy người tránh ra —— Việt Trạch, anh đã nhìn thấy cái gì, tránh ra cho tôi!
Việt Trạch càng ngăn cản, Lục Dục Thần trong lòng càng thấp thỏm lo âu lại càng trở nên kinh hãi, anh dùng sức phá tan trở ngại của Việt Trạch và Lục Thất.
Hơi thở trong lòng ngực càng ngày càng dồn dập. Lồng ngực phập phồng bất định, bộc lộ sự bối rối hiện giờ của anh.
-Đừng qua, trong xe có bom hẹn giờ!
Thấy mình sắp không ngăn nổi Lục Dục Thần, Việt Trạch chỉ có thể nói ra chân tướng.
Lục Dục Thần ngừng lại, nhưng sau một khắc, đôi mắt gằn lên như sư tử tức giận, nắm tay đấm vào mặt Việt Trạch một cái.
-Có bom mà anh còn ngăn tôi, tiểu Lạc còn ở bên trong...
Việt Trạch bị anh đánh lùi về phía sau.
Anh ta tự tay lau máu trên khóe miệng, nghẹn giọng nói:
-Đừng đến nữa... Trên người cô ấy đầy vết dao, máu chảy đầy đất, quả bom...quả bom còn gắn trên người cô ấy...
Việt Trạch nhắm mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng kinh hãi bên trong xe.
Toàn thân người phụ nữ đẫm máu, đôi tay bị trói lên đỉnh đầu, bị cột lên ở thùng xe.
Tóc dài xõa xuống, che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô.