Đúng lúc này, chiếc xe vận tải đang chạy nhanh đột nhiên phanh lại.
Vì do thắng lại quá đột ngột, Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân nguyên vốn bị ném thẳng xuống sàn không cố định, tay chân cũng bị trói chặt, thân thể hai người theo đà quán tính đột nhiên bị va thẳng vào vách thùng xe.
"Két-----------"
Đường Tâm Lạc mới vừa rồi còn đang cố gắng tỉnh táo, lại không hề đoán trước được tình huống nên bị va vào vách buồng xe, đầu không may đập vào một vật gì cứng phía trên.
Cô chưa kịp hô lên thì lại cảm thấy gáy tê rần. Một giây sau, thế giới của cô lại lần nữa chìm vào một mảnh màu đen.
-Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ là cảnh sát đuổi kịp rồi?
-Không thể nào!
Tên thủ lĩnh quả quyết bác bỏ. Nơi bọn hắn chọn là một con đường lệch.
Con đường đã chọn lần này, bọn hắn đã sớm nghiên cứu trước đó.
Đường lớn không thể đi sẽ không đi, lên cao tốc cũng chỉ là bởi vì bất đắc dĩ, theo lộ trình phải xuyên qua một đoạn đường cao tốc khoảng hai mươi phút.
Dựa theo kế hoạch đã định ra, còn phải hơn mười phút sau mới có thể lên cao tốc kia.
Chờ sau khi lên cao tốc, lái xe khoảng 20 phút đồng hồ, đi tiếp xuống cửa khẩu nào đó một chút là có thể đi vào tỉnh lộ.
Con đường mòn kia rất phức tạp, Lục gia và người của cảnh sát muốn truy lùng bọn hắn cũng không dễ dàng.
Dựa theo kế hoạch trước đó, từ lúc bọn hắn bắt Đường Tâm Lạc đến khi bị người Lục gia phát hiện ít nhất cũng dư thời gian một tiếng. Bất kể là người Lục gia hay cảnh sát đều khó có thể đi nhanh như vậy.
Nhưng hiện tại...
Chiếc xe tải đột nhiên thắng gấp, mấy tên kéo nhau ra ngồi trước và sau cabin cách nhau tấm chắn, mới vừa rồi còn rất thích ngồi phía trước, vậy mà giờ không thấy bóng dáng đâu.
-Tiểu Ngũ không thấy đâu, bọn mày xuống xem thử xem.
Mấy tên thủ hạ nghe lão đại nói vậy, nhao nhao cầm lấy vũ khí xuống xe.
Nhưng sau khi bọn hắn bước xuống, vài tiếng trầm đục từ ngoài xe truyền đến.
Sau đó, bốn phía lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Tên thủ lĩnh lúc này cũng luống cuống, anh ta lấy súng lục dắt bên hông ra, cẩn thận từng li từng tí mà bước đến bên thùng xe.
Bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người?
Ba tên thủ hạ của anh ta, nhiều năm nay theo anh ta vào Nam ra Bắc tay nên rất giỏi giang, thế nhưng vừa rồi nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến, những người kia giải quyết hết bọn hắn tổng cộng không quá 10 giây.
Anh ta âm thầm quyết định, nếu đi ra ngoài thấy đối phương người đông thế mạnh sẽ ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng, giữ được tính mạng.
Tên thủ lĩnh vừa mới bước ra khỏi cabin, bên phải liền nhanh chóng hiện ra thứ gì đó.
Anh ta chưa kịp thấy rõ vật kia là cái gì, bản năng theo bản năng đã muốn tách khỏi đó. Nhưng khi đầu óc hắn đang phản ứng, thân thể mới chuẩn bị hướng sang bên cạnh tránh đi thì một họng súng lạnh như băng đã áp lên gáy anh ta.
-Mày, mày là ai?
Tên thủ lĩnh hai mắt mở to không dám tin.
-Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ...... Cô gái bên trong có phải Đường Tâm Lạc?
Đêm hôm khuya khoắt, người đàn ông ngoại quốc đeo kính râm mặt không chút cảm xúc nhìn theo họng súng.
-Tôi... Tôi không biết anh đang nói gì...Người anh em, chúng tôi chỉ được thuê làm việc ấy, tôi...
Anh ta còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy thân dưới vô cùng đau nhức.
Chờ anh ta kịp phản ứng, toàn bộ người đã không cách nào giữ vững mà quỳ xuống.
Cho đến lúc này, anh ta mới phát hiện, dưới chân người đàn ông ngoại quốc chính là ba tên thủ hạ của mình vừa mới ra ngoài xem xét.
Nơi đây, chỉ có một người ngoại quốc mang kính râm.
Nhưng mà, điều kì lạ chính là chỉ bằng một mình anh ta, rõ ràng chỉ cần không tới mười giây đã hạ khống chế được ba người của mình!