Cùng lúc đó, ở khách sạn Thất Tinh Quân Ngự, tin tức Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân cùng nhau mất tích đã truyền đến tai Lục Dục Thần.
-Lục gia, trong ngoài tôi đều đã dẫn người đi tìm, tất cả các phòng đều đã lục soát qua nhưng cũng không thấy tung tích Thiếu phu nhân đâu cả.
Mạnh Trạch từ ngoài cửa bước nhanh tới, vẻ mặt nghiêm trọng.
Anh ta vừa mới báo cáo xong tình hình, Lục Thất cũng từ ngoài cửa đi đến.
-Lục gia, tất cả hệ thống camera đã được rà soát. Trong video giám sát tại gara, chúng tôi phát hiện xe bọn bắt cóc là một chiếc xe Jeep màu đen, biển số cũng đã gửi đến cảnh sát, bên kia chắc sẽ nhanh chóng có kết quả.
-Đúng không?
Lục Dục Thần giọng khàn khàn, mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ.
-Nếu như cậu là bọn cướp, cậu có ngốc đến nỗi từ đầu đến cuối lái một xe không? Bọn hắn rõ ràng đã có sự chuẩn bị, nếu chúng đổi xe thì sao? Cậu nói cho tôi biết, Tâm Lạc làm sao đây hả?!
Lục Dục Thần cho dù có tức giận cũng chưa đến mức như thế bao giờ.
Mạnh Trạch và Lục Thất đều sợ thất kinh, Lục Thất còn trực tiếp quỳ xuống.
-Lục gia, Lục Thất biết mình phạm sai lầm, xin ngài cho phép Lục Thất lập công chuộc tội. Lục Thất biết rõ tất cả chuyện này đều là do Lục Thất đã quá chủ quan. Lục Thất không dám cầu xin Lục gia tha thứ, nhưng hiện tại là lúc cần dùng người, chỉ hy vọng Lục gia có thể cho Lục Thất cơ hội. Sau khi Thiếu phu nhân được bình an trở về, đến lúc đó, muốn nghiêm trị Lục Thất, Lục Thất tuyệt không từ chối.
Lục Thất quỳ trên mặt đất, ngôn từ thành khẩn. Hai đầu lông mày cau lại, tất cả đều có vẻ nghiêm trọng tự trách mình.
Anh ta biết rõ, Lục gia đang sợ cái gì.
Thiếu phu nhân, vốn chính là thư quý báu nhất đối với Lục gia.
Huống chi, hiện tại trong bụng Thiếu phu nhân còn đang mang thai tiểu thiếu gia.
-Lục gia, Lục Thất nói cũng đúng, hiện tại đúng là lúc cần người, cầu xin ngài hãy nể tình Lục Thất bình thường cần cù chăm chỉ mà để cho anh ấy lập công chuộc tội!
Mạnh Trạch lúc này cũng đứng ra nói đỡ cho Lục Thất.
Lục Dục Thần rối bời phất tay, lãnh đạm nói:
-Tôi có nói bây giờ sẽ truy cứu trách nhiệm của anh sao? Bây giờ căn bản không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm! Tôi không quan tâm mấy người làm cái gì, lập tức phong tỏa tất cả đường sắt và hàng không, từng bước điều tra thật kĩ cho tôi, nhất định không thể để cho bọn hắn đưa Tâm Lạc ra khỏi thành phố A.
Anh mạnh mẽ kiềm chế lấy sự điên cuồng nổi giận trong người, cảm giác rối bời này khiến anh không thể lý trí suy nghĩ được điều gì.
Nhưng mà Lục Dục Thần biết rõ, anh không thể mất đi năng lực suy nghĩ được.
Tiểu Lạc của anh còn không biết đang ở nơi nào.
Cô ấy còn chờ anh đến cứu.
-Lục gia, ý của ngài là, muốn phong tỏa toàn bộ giao thông?
-Đúng, tôi dám khẳng định, bọn cướp này nhất định không dám lưu lại thành phố A này. Bọn hắn biết rõ sự lợi hại của Lục gia, nếu như đã có sự chuẩn bị thì nhất định sẽ không để Tâm Lạc ở lại thành phố. Như vậy đối với bọn chúng là quá nguy hiểm. Mấy anh hãy kiểm soát kĩ mấy con đường ra khỏi thành phố, bọn hắn nhất định sẽ nghĩ cách rời khỏi đây.
Mạnh Trạch và Lục Thất nghe xong lời Lục Dục Thần cũng đột nhiên hiểu ra.
Đúng vậy a, chỉ cần ở bên trong thành phố A, không có chuyện gì là Lục gia không làm được.
Nhưng nếu ra khỏi thành phố A, đặc biệt những nơi xa xôi mà mạng lưới quan hệ Lục gia chưa với tới, nếu muốn tìm được Thiếu phu nhân thì rất rắc rối.
Lục Thất và Mạnh Trạch nhận lệnh đang muốn đi ra ngoài, Lục Dục Thần đột nhiên gọi bọn hắn lại.
-Chờ một chút, chuyện này không cho phép nói với phu nhân, lại càng không để Lão phu nhân biết rõ. Đem chuyện này giấu kín nhất có thể, bắt phía cảnh sát cũng làm như thế. Mặt khác, Lục Thất anh đi nói với Kiều Mạc Hàn chuyện này, bảo anh ấy đến gặp tôi. Còn nữa, Việt Trạch cũng mời đến đây luôn cho tôi.