Lục Dục Thần hiếm khi vui vẻ được chút, cũng có kiên nhẫn dỗ dành cô.
"Ngoan, ngủ chút nữa đi."
Anh vỗ lưng cô, hai cánh tay ôm chặt cô hơn: "Tối qua em mệt rồi, tới nơi anh gọi."
Thật ra thì Đường Tâm Lạc cũng không muốn nghe lời Lục Dục Thần, nhưng bây giờ tay chân cô không có sức, cả người mệt mỏi, hoàn toàn không đủ sức để tranh cãi với anh.
Tính ra trong một năm nay thì cô là người của anh, nếu anh không ngại ôm cô mệt thì cứ để cho anh ôm.
Không bướng bỉnh nữa, Đường Tâm Lạc tìm một tư thế dễ chịu, vùi đầu vào ngực anh, hai tay ôm eo anh, chẳng mấy chốc thì ngủ say.
Đôi mắt nhìn thấy người phụ nữ trong ngực ngủ say, đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Dục Thần có chút dịu dàng.
____
Đến nước M, Đường Tâm Lạc cho rằng anh sẽ đưa cô đi cùng, kết quả là Lục Dục Thần đưa cô vào bệnh viện.
"Anh sẽ ở đây khoảng một tuần, nhân cơ hội này em đi giải phẫu mắt đi. Lục phu nhân phải có bề ngoài đẹp đẽ, anh không thích em đeo mắt kính, xấu lắm."
Được rồi, anh là "khách hàng", anh được quyền quyết định.
Lúc này Đường Tâm Lạc hết sức phối hợp, không nói hai lời lập tức vào bệnh viện. Phẫu thuật rất đơn giản, chừng mười phút là xong.
Nhưng bởi vì sau khi phẫu thuật phải đeo kính mát, không thể thấy ánh sáng mạnh, Lục Dục Thần cũng bận rộn nên để cô nghỉ ngơi ở bệnh viện luôn.
Ở bệnh viện đương nhiên thoải mái hơn ở chung với Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc đương nhiên không phản đối, lập tức ở lại.
Cô nghỉ ngơi trong bệnh viện rất thoải mái, nhưng hai người đàn bà đang ở thành phố A lại gấp tới mức dậm chân.
"Mẹ, vì sao cô ta lại không tới, có khi nào cô ta đổi ý không?" Một người dáng dấp diễm lệ, ăn mặc không tầm thường ngồi cạnh Đường lão phu nhân, cô ta chính là cô ruột của Đường Tâm Lạc Đường Nhược Lan.
"Không thể nào, Tâm Lạc nhát gan như vậy, từ nhỏ tới giờ có bao giờ dám cãi lời đâu? Hơn nữa giấy chứng minh, điện thoại di động đều ở chỗ chúng ta, bên Lục gia lại phát tán tin đồn bôi nhọ nó xong hết, nó không ngoan ngoãn về đây thì có thể đi đâu?"
Đường Vương Xuân Phương, chính là bà nội của Đường Tâm Lạc, lúc nhắc tới Đường Tâm Lạc thì vẻ chán ghét trên mặt không hề giấu được.
"Mẹ, cứ chờ như vậy không phải là biện pháp tốt... Chờ mấy tiếng rồi mà ngay cả bóng dáng của con bé chết tiệt kia cũng không thấy. Mẹ nói thử, chứng minh thư đều ở đây, mẹ có muốn..."
Câu kế tiếp Đường Nhược Lan còn chưa nói xong, nhưng mà ánh mắt của hai mẹ con đều hiểu được ý đối phương.
Cũng đúng lúc, luật sư của Đường gia cũng nên thay đổi rồi, luật sư Trương trước giờ luôn bênh vực hai mẹ con Đường Tâm Lạc, ở lại tập đoàn thì là một tai họa ngầm.
Vì vậy, Đường lão phu nhân và con gái mình Đường Nhược Lan giả một hồ sơ rằng Đường Tâm Lạc đồng ý chuyển nhượng cổ phần. Sau đó nhờ quan hệ, thuận lợi công chứng chuyển hết cổ phần của Đường Tâm Lạc sang tên mình.
Chuyện Đường Tâm Lạc không kiểm điểm bản thân nên bị đuổi khỏi Lục gia đã bị lan truyền khắp thành phố A rồi.
Lúc này nghe thấy Đường Tâm Lạc chuyển nhượng cổ phần của Đường thị, người khác cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là Đường Tâm Lạc tự biết danh tiếng không còn, không chống đỡ nổi giá cổ phiếu của công ty nên quyết định vậy.
Sau đó, ở trong một buổi tiệc, lúc một đám phu nhân trò chuyện, không biết ai nhắc tới chuyện này, còn biến nó thành trò cười để tám chuyện.
Người nổi bật nhất trong đám phu nhân đó, nghe người khác nhắc tới ba chứ "Đường Tâm Lạc", mí mắt không tự chủ được giật một cái.
"Mọi người cứ trò chuyện, nhà tôi có chút chuyện, xin phép." Vị phu nhân thanh lịch quý phái kia đứng dậy muốn rời đi, đám phu nhân lập tức ngừng trò chuyện, quay sang nịnh hót tiễn bà ra ngoài.
Đợi vị phu nhân kia lên xe, nụ cười nhẹ mới chậm rãi biến mất.
Bà cầm điện thoại lên, âm thanh mất kiên nhẫn: "Vú Trương, người phụ nữ lần trước bà nói có phải Đường Tâm Lạc hay không?"