-Hơn nữa việc làm ăn của Cố Gia đều ở Mỹ, chị Huyên Nhi lại muốn chữa bệnh lâu dài ở Mỹ, ở lại nước Mỹ còn có thể có người chăm nom. Nếu thật muốn trở về Trung Quốc thì còn khó nói lắm...
-Cố Gia...
Thì ra tên đầy đủ của người kia, là Cố Huyên Nhi.
Đường Tâm Lạc chợt nhớ tới, Việt Trạch và cô đã từng nhắc đến Cố gia kia.
Cô nhịn không được hỏi:
-Cô nói Cố Gia, chính là Cố gia làm nên thương mại quốc tế ở thành phố A đó sao?
-Đúng vậy, chính là nhà bọn họ đấy. Thì ra anh Dục Thần đúng giống như cô nói, tình cảm hai người thật là tốt.
Kiều Nhân Nhân không tập trung đáp câu, bắt đầu mở điện thoại ra chuẩn bị gọi video cho Cố Huyên Nhi, để có thể cho cô ta gặp mặt Đường Tâm Lạc.
-Đợi một chút...
Đường Tâm Lạc bỗng nhiên đè tay Kiều Nhân Nhân lại.
-Kiều Nhân Nhân, tôi hỏi cô... Cô phải trung thực nói cho tôi biết...
Đường Tâm Lạc trong đầu đột nhiên phát ra một suy đoán. Cô không biết suy đoán này có đúng hay không.
Nhưng mà, khi cô nghe được xuất thân quyền quý của Cố Huyên Nhi, liền loại ngay phỏng đoán ban đầu cho rằng thân phận cô ta không vượt qua được kiểm tra, vì vậy không thể gả cho Lục Dục Thần.
Nếu như, một người môn đăng hộ đối với Lục Dục Thần như vậy, vậy thì còn có lý do gì, có thể ngăn cản cô ta kết hôn với Lục Dục Thần hôn đây?
Lục gia không đồng ý... Vì cái gì Lục gia không đồng ý?
-Này này, cô muốn hỏi tôi cái gì?
Phát hiện Đường Tâm Lạc hỏi xong lại bắt đầu ngẩn người, Kiều Nhân Nhân thò tay huơ huơ trước mắt Đường Tâm Lạc.
Một tia sáng đột nhiên từ trong đầu Đường Tâm Lạc hiện lên.
Đúng rồi, cô đã nghĩ ra!
-Kiều Nhân Nhân, tôi hỏi cô. Cô nói Cố Huyên Nhi thân thể không tốt, vì vậy Lục gia mới không đồng ý cho Lục Dục Thần cưới cô ấy. Cô nói thân thể không tốt, cụ thể là phương diện nào ? Cố Huyên Nhi cô ấy, còn sống không lâu nữa sao?
-Đương nhiên không phải... Chỉ là tim chị Huyên Nhi có vấn đề thôi. Hơn nữa sau cuộc giải phẫu ghép tim, nghe nói chị Huyên Nhi khôi phục cũng không tệ lắm, tôi đoán chừng nửa một năm rưỡi nữa là khỏi hoàn toàn...
Bệnh tim... Một năm rưỡi...
Đường Tâm Lạc đột nhiên cảm thấy hơi thở chậm lại. Cô còn nhớ rõ cái lúc mà lần đầu tiên cô gặp Lục Dục Thần.
Cô đến nhầm cửa, đập cửa phòng Lục Dục Thần. Khi đó, anh ôm lấy cô, đem cô đẩy dựa vào cửa, câu đầu tiên nói là gì?
Đúng rồi, là "Em đến muộn" !
Câu nói kia, rõ ràng là anh đang đợi ai đó. Mà anh ấy đã nhầm cô là người anh đang đợi kia.
Tại sao anh lại nói câu như vậy?
Anh rốt cuộc đang đợi người nào?
Kiều Nhân Nhân thấy Đường Tâm Lạc không nói gì, trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì cho phải, muốn hai người ra khỏi đây, đến giờ cũng được một lúc lâu rồi.
Bằng không thì chuẩn bị gọi video, làm cho nguyện vọng chị Huyên Nhi sáng tỏ, rồi cùng Đường Tâm Lạc quay về.
Kiều Nhân Nhân lại vùi đầu loay hoay vào điện thoại, chuẩn bị kết nối.
Mà Đường Tâm Lạc ngồi bên cạnh tức thì ngồi thẫn thờ như lúc trước.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn vào hư không, giống như hoàn toàn đắm chìm tại thế giới của riêng mình.
Bầu trời đêm nay tối đến nỗi một tia sáng ánh trăng cũng không có
Nếu không phải trong mấy đám cỏ hoa viên được trải lốm đa lốm đốm đèn đường thì cả hoa viên tựa như đang bị bao trùm bởi một tấm màn đen kịt.
-Không đúng, rõ ràng đã nói với chị Huyên Nhi rồi cơ mà... tại sao không bắt máy?
Kiều Nhân Nhân cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, miệng lẩm bẩm.
Trước khi cô tìm đến Đường Tâm Lạc còn đặc biệt liên hệ với Cố Huyên Nhi rồi cơ mà.