Lục Thất không dám theo Đường Tâm Lạc vào thang máy, chỉ có thể dùng bộ đàm gọi người xuống, phân phó bọn họ đi theo sau Đường Tâm Lạc.
Đường Tâm Lạc bị Kiều Nhân Nhân dẫn tới sảnh lớn tầng một.
Toàn bộ người cô như ngẩn ra, trong đầu liên tục quay lại đoạn hội thoại đã nghe trộm được.
Kiều Nhân Nhân dường như đang nói gì đó bên tai cô.
Nhưng Đường Tâm Lạc, đến một chữ cũng không nghe lọt.
-Rốt cuộc đi đâu đây?
Kiều Nhân Nhân kéo Đường Tâm Lạc rồi nhìn quanh.
Cô ta vốn muốn dẫn Đường Tâm Lạc đến một quán cà phê yên tĩnh ở tầng một, nhưng khi đã đến lầu một mới phát hiện, quán cà phê bên này cũng không được khuất cho lắm.
Loading...
Cô ta giương cổ nhìn quanh, hy vọng có thể sớm hoàn thành việc mà Cố Huyên Nhi đã nhờ vả.
Chỉ cần cho Cố Huyên Nhi và Đường Tâm Lạc một cuộc gọi video, từ nay về sau, những ân oán giữa hai người sẽ được gỡ bỏ. Coi như đây cũng là cách mà cô ta đền bù tổn thương đã gây ra lúc trước cho Cố Huyên Nhi.
-Nếu không chúng ta về vườn hoa phía sau đi? Chỗ vắng người một chút...
Kiều Nhân Nhân lại hỏi Đường Tâm Lạc, thấy Đường Tâm Lạc không phản đối, liền cho rằng cô đã đồng ý.
Kiều Nhân Nhân dẫn Đường Tâm Lạc đi vào cửa hiên thông ra vườn hoa đằng sau sảnh lớn khách sạn.
Vừa đi đến cửa hành lang bên cạnh, liền bị người ngăn lại.
-Kiều tiểu thư, Thất gia đã ra lệnh, không thể để cho Thiếu phu nhân đi lại khắp nơi được.
Kiều Nhân Nhân nhìn người vệ sĩ mặc áo đen trước mặt, nhíu nhíu mày:
-Chúng tôi không đi lung tung, chỉ là đi dạo ở vườn hoa chút thôi mà. Muốn nói chuyện tâm tình một lát cũng không được sao?
-Cái này...
Người vệ sĩ khó xử nói:
-Thật có lỗi Kiều tiểu thư, xin đừng gây khó dễ cho chúng tôi.
Kiều Nhân Nhân biết rõ đây là thủ hạ của Lục gia, từ trước đến nay không bao giờ nghe người ngoài, chỉ có thể lắc tay Đường Tâm Lạc xin giúp đỡ, ghé sát tai cô nói:
-Đường Tâm Lạc, tôi đang muốn tìm một chỗ không người để nói cho cô một bí mật. Cô có thể bảo vệ sĩ Lục gia nhường đường một chút không?
Đường Tâm Lạc vốn đang còn ngẩn người ra, nghe được hai chữ 'Lục gia', đột nhiên liền tỉnh táo lại.
Cô nhìn người vệ sĩ đang đứng chắn trước hai người, tự nhiên sinh ra cảm giác căm ghét.
-Tránh ra... Tôi và Kiều tiểu thư có việc cần nói.
-Thiếu phu nhân, chúng tôi...
-Sao? Có phải Thiếu phu nhân tôi trong mắt mấy người cũng như không khí? Có phải lời tôi nói không có chút sức nặng nào ở Lục gia không?
Đường Tâm Lạc chưa bao giờ nổi giận với người làm như vậy.
Nhưng hiện tại, tại thời khắc này chính là sự đau xót khi bị phản bội, còn có phẫn nộ sau khi biết được chân tướng mọi việc.
Cô bây giờ, đến một người của Lục gia cũng không muốn nhìn thấy!
Mấy vệ sĩ canh giữ ở cửa hiên quay mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nói một chữ "Vâng".
Đường Tâm Lạc gọi bọn họ tránh ra, bọn hắn cũng chỉ có thể tránh ra. Kiều Nhân Nhân thấy thế, lập tức kéo Đường Tâm Lạc đi hết hàng lang.
Có hai người vệ sĩ đang định đi theo sau lưng hai cô đến vườn hoa. Kết quả vừa mới bước ra một bước, chợt nghe giọng Đường Tâm Lạc lạnh lùng truyền đến:
-Nên nhớ tôi vẫn đang là phu nhân gia chủ của mấy người, không được người nào đi theo!
Mấy vệ sĩ áo đen khó xử đối mặt nhìn nhau, sau đó, chỉ có thể yên lặng lui trở về.
Ài, Thiếu phu nhân đã giận giữ đến như vậy, quy củ Lục gia, chỉ chú trọng sự phục tùng tuyệt đối.
Vậy thì, cũng chỉ có thể bỏ cuộc thôi.
Kiều Nhân Nhân dẫn Đường Tâm Lạc đi vào hoa viên, cố ý tìm một chỗ ít ai lui tới, mới cùng Đường Tâm Lạc ngồi xuống một chiếc ghế.
Kiều Nhân Nhân sau khi ngồi xuống, trên mặt hiện lên một phần do dự.
Nhưng nghĩ đến Cố Huyên Nhi, lại cắn răng nói:
-Đường Tâm Lạc, cám ơn cô đã theo tôi đến đây nói chuyện. Tôi biết rõ, con người tôi điêu ngoa tùy hứng, không thể nào làm người khác ưa thích. Nhưng mà sau khi cô sống chung với anh Dục Thần, tôi đã có thể nhìn ra thay đổi của anh Dục Thần.