“Tôi…” Đường Nhược Lan cứng họng không trả lời được.
Lục Dục Thần lại lạnh lùng nói, “Bà Đường đã cho luật sư Lâu lập di chúc, sau khi bà ta mất, tất cả tài sản của Đường gia đều phải để lại cho Đường Thiên Lãng cùng Đường Mật. Mời cô Đường nói cho tôi biết, Đường Thiên Lãng cùng Đường Mật là ai?”
“Tôi...chúng tôi không phải có ý kia...Mẹ tôi chỉ là…”
“Hừ, nếu cô Đường không nói được vậy tôi thay bà nói.”
ANh nhìn Đường Nhược Lan, từ từ mở miệnh, “Đường Thiên Lãng cùng Đường Mật chính là hai đứa con của bà. Đường thị là của vợ tôi, được để lại cho cô ấy khi cha mất. Vợ của tôi tuổi còn nhỉ, cha mất sớm, Đường thị phải dựa vào mẹ cô ấy chống đỡ. Có thể nói nếu không có mẹ vợ tôi thông minh kiên cường, thì Đường thị từ mười năm trước đã bị sụp đổ ở thành phố A này.”
“Nhưng mà….” Nói đến đây, Lục Dục Thần buông cô gái trong lòng ra.
Anh rũ mắt cười trấn án cô.
Lại ngẩn đầu, ánh mắt chỉ còn ý lạnh.
“Nhưng mà, khi mẹ vợ tôi qua đời, chỉ còn lại mình vợ tôi lẻ loi. Các người ngay lúc Đường thị khó khăn, không giúp đỡ thì thôi, lại hợp lại với nhau bòn rút tất cả, đuổi cùng giết tận cô ấy.”
Nghĩ đến nhưng khổ cực mà Đường Tâm lạc phải chịu.
Ánh mắt của Lục Dục Thần lạnh lùng.
Anh bước lên một bưỡ, ánh mắt lạnh lùng vô tình.
“Đăng báo đoạn tuyệt quan hệ, đuổi cô ấy ra khỏi cửa, chiếm đoạt tài sản vốn thuộc về cô ấy...lúc ấy các người có nghĩ đến các người là thân nhân của cô ấy, là trưởng bối?”
“Không, không phải như vậy...ta là bà nội của Tâm lạc, sao ta có thể hại nó!Đều là hiểu lầm...hiểu lầm..”
Lục Dục Thần lạnh lùng nhìn Đường Xuân Phương khóc lóc bị Lục Thất ngăn cản.
Ánh mắt anh nhìn bà ta lạnh lùng vô tình.
Không bởi vì bà ta là trưởng bối lớn tuổi mà thương hại.
Đã già như vậy, già mà không đứng đắn.
Nghĩ đến Tiểu Lạc mà mìng quý trọng từng bị mấy người bà ta chà đạp, ánh mắt anh lại lạnh lùng, nhìn mấy người Đường gia.
Nhìn mọi người trong bữa tiệc, tuyên bố.
“Như vừa rồi tôi nói... BA tháng trước bà ta đã chủ động đoạn tuyệt quan hệ với vợ tôi. Hôm nay sở dĩ mời mấy người họ đến đây là muốn cho moi người biết chuyện này. Những người này tuy rằng cũng họ Đường, nhưng lại không có chút quan hệ với vợ tôi. Tương lai…”
“Tôi hy không nghe thấy tin có người giả danh vợ của tôi lừa bịp bên ngoài!”
Giọng nói của Lục Dục Thần lạnh lùng, rõ ràng nói với những người có mặt hôm nay.
Nghe anh lạnh lùng nói, người Đường gia vốn tưởng còn tia hy vọng cuối cùng cũng giãy giụa từ bỏ.
Mấy người bà ta đên nay đến đây là muốn lấy lòng Lục phu nhân, nhìn Đường Tâm Lạc bị đuổi khỏi bữa tiệc.
Lúc đến còn đắc ý kiêu ngạo.
Mà bây giờ trước mặt mọi người bị Lục Dục thần phủi sạch quan hệ.
Xong rồi…
Đường gia xong rồi.
Trong đầu Đường Xuân Phương chỉ còn ý nghĩ này.
Người bà ta trông vào, Đường thị của bà ta, đều không bao giờ có thể cướp về!
Bà Đường đột nhiên run rẩy, cả người không chịu nổi ngất đi.
“Mẹ---- mẹ làm sao vậy!”