Chỉ cong mày cong mắt nhìn anh, đôi mắt hoa đào chỉ hận không thể biến thành hình trái tim. Không một không chút che dấu như vậy, hiển nhiên, cũng làm Lục Dục Thần rất hưởng thụ.
Thấy khăn quàng cổ trên cổ cô vẫn giữ nguyên như trước, nụ cười trên mặt lại càng sâu.
Lục Dục Thần cúi người, tháo khăn quàng cổ trên cổ cô xuống, lại giúp cô cởi áo khoác ra.
Đường Tâm Lạc hậu tri hậu giác, khẩn trương nhỏ giọng xuống, "Đừng... Đừng lại ở trên xe..."
Cô đối với việc làm chuyện đó trên xe, thật sự có bóng ma. Hơn nữa, người đàn ông này sao có thể như vậy! Không phải đều nói rõ, về sau chỉ có thể nghe cô, trong lúc mang thai, một tháng một lần sao!
Lục Dục Thần liếc mắt liền nhìn thấu cô gái nhỏ đang sợ hãi điều gì.
Bàn tay lớn dừng ở đỉnh tóc cô, sủng ái xoa xoa.
"Nghĩ đến đâu vậy... Trên xe nóng, không cởi áo khoác, đợi lát nữa xuống xe sẽ lạnh."
Đùa nửa ngày, thế nhưng lại là cô nghĩ sai rồi.
Đường Lạc Tâm lập tức cảm thấy vừa thẹn vừa bực, trừng mắt oán trách liếc nhìn người đàn ông đang cong môi cười một cái, tức giận chôn đầu làm ổ trong cổ anh, không chịu ngẩng đầu.
Thấy tiểu kiều thê dựng lông, Lục Dục Thần lập tức duỗi tay khẽ vuốt sau lưng, thuận lông cho cô.
"Ông xã nói sai rồi... Em nghĩ không sai. Là ông xã có tâm tư nhỏ, thấy bà xã liền muốn ôm ấp hôn hít. Chỉ là bà xã đại nhân đã nói rồi, làm loại chuyện này, về sau đều nghe theo em an bài. Cho nên, cho dù là ông xã lại muốn, cũng không dám tự chủ trương, có phải không?"
Nói xong, tư thế ôm cô lại càng chặt hơn một chút.
Đường Tâm Lạc đột nhiên cảm nhận được cái gì đó.
"Anh... "
"Đây là phản ứng sinh lý bình thường sau khi ôm vợ" Lục Dục Thần nheo đôi mắt đen, không chút nào che giấu dục niệm nơi đáy mắt.
"Chỉ là, Lục phu nhân yên tâm. Không được sự cho phép của em, Lục tiên sinh tuyệt đối không vượt qua Lôi Trì dù chỉ một bước."
Ha hả... Đường Tâm Lạc rút rút khóe miệng.
Nếu lúc anh nói những lời này, đôi tay to kia không có thuận thế ôm cô càng chặt hơn một chút, cô có lẽ tin tưởng anh hơn một chút.