Hai người kết thúc nói chuyện.
Thẩm Uyển từ đầu đến cuối còn không biết con gái mình đã gặp chú TRung.
Đến tối khi trong phòng không còn ai, Cố Huyên Nhi mới lấy điện thoại ra gọi hai cuộc điện thoại.
Cái đầu tiên là gọi cho Tống Tú Lan.
Thật ra lúc trước Tống Tú Lan cũng không thích Cố Huyên Nhi.
Nhưng bởi vì sau này ghét Đường Tâm Lạc nên mới theo Cố Huyên Nhi.
Đặc biệt là sau khi chút nữa hai Đường Tâm LẠc sinh non, càng trăm phương ngàn kế muốn kéo Đường Tâm LẠc khỏi vị trí Lục phu nhân.
Thân là mợ của Lục Dục Thần, Tống Tú Lan muốn đêm yến hội đó đưa hai người bảo vệ vào thì quá dễ dàng.
Quả nhiên sau khi Cố Huyên Nhi thuyết phục, Tống tú Lan liền đồng ý.
Bà ta thậm chí không hỏi lý do tại sau Cố Huyên Nhi lại cần người vào trong yến hội.
Chỉ vui sướng cho rằng có người gặp họa, mà CỐ Huyên Nhi chính là nuốt không trôi chuyện này nên mới tìm người đến làm loạn.
Mà cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho Kiều Nhân Nhân.
"Chị Huyên Nhi, chuyện này...Không được tốt lắm? BÂy giờ, Anh Dục Thần cùng Đường Tâm Lạc đã kết hôn, hơn nữa em còn nghe hai người họ đã có con...chuyên này..."
Bên kia, giọng nói của Kiều Nhân Nhân lộ ra do dự
"Chị biết."
Cố Huyên Nhi hít vào một hơi, nức nở
"Nhân Nhân, chị biết họ đã ở bên nhau...chị, chị cũng không có ý gì, chị chỉ muốn chính mắt nhìn thấy vợ của Dục Thần. Em biết chị không thể về thành phố A, chị chỉ muốn nhìn cô ấy qua video, nói với cô ấy mấy câu...Em nói cho cô ấy, chị chỉ là một người bạn muốn nói chúc mừng cô ấy cùng Dục Thần mà thôi."
"Cái này..."Kiều Nhân Nhân nghe CỐ Huyên NHi khóc, thì do dự.
Thật ra yêu cầu của chị Huyên Nhi cũng không phải quá khó xử.
Làm phụ nữ, cô có thể hiểu được nguyên nhân chị HUyên Nhi làm như vậy.
Người mình thích thích người khác, mình đến một chút hy vọng cũng không có, cho nên chỉ có thể nhìn xem người đó có bộ dáng như thế nào.
Huyên Nhi muốn cô, trước yến hội đưa Đường Tâm Lạc đến một phòng yên tĩnh gọi video cho cô ta.
Cô ta nói mượn thân phận bạn bè nói chúc phúc đồng thời xem Đường TÂm ạc.
chỉ cần chị Huyên Nhi không noisi bậy, thì yêu cầu như vậy cũng không quá đáng.
"Nhân Nhân, thực xin lỗi...là chị làm khó em. Nếu em không tiện, vậy thì thôi..."
Cố Huyên Nhi nói giọng bi thương nhỏ nhẹ, giống như có ghét bỏ bản thân.
"Đều là do bản thân chị không tốt, cơ thể quá yếu, nếu như một năm trước chị phẫu thuật thì bây giờ chị đã tốt có thể tự mình đến..."
"Chị, Chị Huyên nhi, ...đừng nói như vậy!"
Kiều Nhân Nhân nghe Cố Huyên Nhi nhắc đến chuyện một năm trước không khỏi cao giọng.
"Khi ở New York, nếu không phải tại em giận chị, chị cũng sẽ không...Chị Huyên Nhi, em...Được rồi, chị yên tâm, em nhất định sẽ cho chị thấy đường Tâm Lạc."
Kiều Nhân Nhân còn nhớ rõ lần đó ở New York nếu không phải cô vô cơ gây rồi, cũng sẽ không khiến Cố Huyên Nhi mất đi cơ hội có trái tim thích hợp.
Cô tuy điêu ngoa tùy hứng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến hại người.
Chuyện kia, thật sự khiến cho cô rất hối hận.