Thẩm Uyển vừa tỉnh lại một lát, Cố Huyên Nhi đã từ từ tỉnh lại.
Mấy mẹ Lý ở bên cạnh, cô ta nhẹ giọng hỏi, "Mẹ Lý, mẹ của tôi đâu?"
"A, Cố phu nhân đi tiếp khách, là người bên Thẩm gia đến đây."
Mẹ Lý không hiểu chuyện giữa Thẩm Uyển và thẩm gia, nghe nói người nhà mẹ đẻ đến gặp Thẩm Uyển cũng rất bình thường.
Nhưng Cố Huyên Nhi nghe tin này, liền yên lặng nắm chặt tay.
Thẩm gia....
Thẩm Uyển cùng Thẩm gia đã đoạn tuyệt quan hệ nhiều năm, ít nhất là người Thẩm gia không có ai dám đi tìm Thẩm Uyển.
Trừ phi đây là người bà ngoại cô phái đến.
Loading...
Trong đầu Cố Huyên Nhi nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Một lát sau, cô ta cười nhẹ, nói với mẹ Lý, "Mẹ Lý, con mấy hôm nay đỡ hơn rất nhiều, con muốn ra ngoài một lát."
Mẹ Lý nghĩ đến bác sĩ đã dặn dò, CỐ Huyên Nhi sau khhi phẫu thuật cần phải vận động nhiều hơn.
"Được, tôi đỡ cô xuống."
Cô Huyên Nhi được bà đỡ dậy đi xuống lầu.
Vừa mới ra ngoài phòng khách, Cố Huyên Nhi đột nhiên cảm thấy lạnh, vuốt tay một cái còn ho khan.
"ai da, là tôi hồ đò rồi....Nghĩ đến biệt thự có lò sưởi mà quên bây giờ vẫn là mùa đông. Huyên Nhi tiểu thư cô từ từ, để tôi đi lấy áo khoác cho cô.
Mẹ Lý vội vàng đi lên lầu, Cố Huyên Nhi thấy bà đi lên đôi mắt hiện lên ý cười.
KHóe môi cô ta không ngừng cười, yên lặng chậm rãi đi xuống dưới.
----
Trong phòng khách có một người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Thẩm Uyển.
"Cô hai, bà chủ nói, chuyện lần này hoặc đã không làm hoặc làm là không thể lưu lại một chút dấu vết. Nếu bà chỉ nghĩ đến giết đứa con của người phụ nữ kia, chuyện này sẽ để lại nhược điểm, bà chủ sẽ không giúp cô. Lục gia cũng không phải là người dễ chọc, trừ phi..."
Người đàn ông làm động tác dùng ngón tay cắt ngang cổ.
Thẩm Uyển nghe vậy kinh hãi, không khỏi lui lại phía sau, "Chuyện này...là giết người diệt khẩu a...Người phụ nữ tuy rằng câu dẫn vị hôn phu của Huyên Nhi, ...nhưng..nhưng đó cũng là mạng người a..."
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì giật mình.
Cô hai, từ trước đến nay chính là như vậy.
Không thể xuống tay tàn nhẫn được.
Đời này duy nhất một lần tâm địa độc ác, dùng thủ đoạn tàn nhẫn chính là hai mươi năm trước.
"Cô hai, bà chủ đã nói, nếu bà không quyết tâm được thì chuyện này không thể làm được. Ở Lục gia chỉ cần để lại một chút manh mối cũng sẽ liên lụy đến Thẩm gia.
"Chuyện này...để tôi suy nghĩ một lát......" Thẩm Uyển đỡ trán, dù trong phòng đã có máy sưởi những sau lưng vẫn lạnh buốt.
Một mạng người, không...đó là hai mạng người.
Bà chỉ muốn giết đứa bé của người phụ nữ kia.
Nhưng không nghĩ đến lại phải giết người diệt khẩu.
Không không được.
HUyên Nhi của bà...
HUyên Nhi của bà nhu nhược đáng thương như vậy.
Làm mẹ thì phải mạnh mẽ, bà không thể để Huyên Nhi của bà bị người phụ nữ kia cướp hết tất cả.
Đúng, vì Huyên Nhi, bà nhất định không được yếu đuối!
Nghĩ đến Huyên Nhi, Thẩm Uyển dấu lệ trong lòng, kiên đinh hiện lên trên đáy mắt.
"Chú Trung." Bà ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, đây là người đi theo Giang Vận Văn, mẹ của bà ta.
Thẩm Uyển biết, Chú Trung là người tuyệt đối có thể tín nhiệm.
"Chú Trung, làm phiền chú về nói lại với mẹ. Chuyện này tùy bà ấy xử lý, chỉ cần để đứa bé của người phụ nữ kia không còn, thì dù một xác hai mạng ...tôi...tôi cũng nhận..."