Môi Đường Tâm Lạc hơi mở ra.
Đối diện với anh mà hít thở.
HÌnh ảnh như vậy đối với Lục Dục Thần quả thực là một loại cực hạn!
Anh cố nén lại xúc động muốn hung hăng hôn lên môi cô.
Hít sâu mấy hơi, anh đem vợ yêu đang ngủ mê đỡ dậy.
"Ngoan, mang quần áo vào."
Đường Tâm Lạc lúc này bị Lục Dục Thần ôm dậy mới có chút ý thức.
Nhưng gần đây cô bơi vì mang thai mà thích ngủ hơn rất nhiều.
Biết Lục Dục Thần ở bên cạnh liền ỷ lại, cho nên dù đã hơi tỉnh nhưng vẫn không muốn mở mắt ra.
Loading...
Lục Dục Thần thấy thế cũng không cưỡng ép đánh thức cô
Tự mình động thủ cởi áo tắm của cô ra.
Sắc đẹp như vậy nhưng anh lại không dám nhìn.
Sau khi thở sâu một hơi, Lục Dục Thần mới mở mắt ra.
Anh sợ mình khống chế không được, cũng sợ cô bị lạnh.
Lục Dục Thần nhanh tay lấy quần áo bên cạnh.
Miễn cưỡng mang vào cho cô.
Mang đồ cho cô xong, cũng không để cô xuống mà trực tiếp ôm cô vào trong lòng đi xuống lầu.
Đường Tâm Lạc dựa đầu vào vai anh.
ĐÔi mắt đào hoa nửa tỉnh nửa mê, Lục Dục Thần chẳng những không gọi cô dậy mà còn thuận thế vỗ nhẹ sau lưng cô.
Được anh vỗ về cực kỳ thoải mái.
Đường Tâm Lạc nhịn không được phát ra âm thanh.
Được ôm thật sự rất thoải mái.
"A..."
Người đàn ông nghe thấy thì khẽ cười.
Dì Trương thấy được một màn này, kích động suýt hét ra tiếng.
tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân lại tốt như vậy.
Ai da, đến cả bà cũng thấy hạnh phúc đây.
"Thiếu..." Dì Trương đi qua, muốn chào thiếu gia.
Kết quả lời còn chưa ra miệng đã bị thiếu gia liếc mắt cảnh cáo.
Dì Trương sợ đến mức im bặt.
Biết ý của thiếu gia là không cho bà đánh thức thiếu phu nhân.
Lục Dục Thần không nói chuyện, chỉ chỉ vào nhà ăn.
Dì Trương hiểu ra, vội mang theo người vào phòng bếp chuẩn bị.
Mà, Lục Dục Thần cũng ôm vợ yêu vào nhà ăn.
Anh ngồi xuống, cũng không để Đường Tâm Lạc ngồi một mình mà đặt cô ngồi xuống đùi mình.
----
Đến khi Đường Tâm lạc tỉnh lại thì chuyện ddaxxong.
Quả thực hận không thể che mặt tìm nơi mà chui xuống.
Cô không nghĩ đến mình lại có thể nửa tỉnh nửa mê làm trò trước mặt Dì Trương cùng người hầu trong phủ, khi được Lục Dục Thần ôm vào ngực, giống như một đứa trẻ được anh đút cho ăn.
Ô, thật đáng ghét!
Lúc ấy rõ ràng cô ràng cô đã tỉnh táo muốn đi xuonsg.
Mà anh không để ý đến cô, vẫn cố chấp ôm cô trong ngực.
Thật sự quá mất mặt! Nhiều người nhìn như vậy, anh không biết tiết chế một chút sao?
ăn xong bữa sáng, hai người vào thư phòng.
Bây giờ, Đường Tâm Lạc đang ngồi dựa trên sô pha, bụm mặt ảo não không thôi.
Mà Lục Dục Thần đang ngồi bên kia sắc mặt bình thường xem tài liệu.
Không được, không thể tiếp tục ngốc như vậy!
Đường Tâm Lạc đột nhiên ngồi dậy, muốn đi ra.
Ai người, vừa mới động, người đàn ông vẫn luôn nghiêm túc xem tài liệu kia lại nhìn qua.