Lúc này Mộ Vãn cũng nhìn thấy tình huống bên này.
Trông thấy Việt Trạch lạnh lùng rời đi, không khỏi nhíu mày một chút.
Cô là diễn viên có thực lực, lúc đóng phim cùng Việt Trạch, liền biết anh không giống như ngoài mặt.
Lúc này, Mộ Vãn không khỏi thở dài.
Dù ngụy trang có tốt đến mấy.
Phát hiện cô gái mình thích bị người khác đoạt mất, cho dù là nam thần, cũng không nhịn được tức giận..
*
Việt Trạch vừa ra bên ngoài, thì một chiếc xe đua màu đen chạy đến trước mặt anh.
Dưới vô số ống kính của phóng viên, anh bình tĩnh lên xe, sắc mặt cũng không lạnh lùng như lúc nãy.
Loading...
Đợi sau khi lên xe, bình tĩnh trong đáy mắt liền rút đi, chỉ còn lại xa cách cùng lạnh lùng như hồi nãy.
"Thiếu chủ." Blanco ngồi bên ghế lái phụ quay đầu, lo lắng nhìn anh.
"Nói."
Blanco xoa xoa tay, nhẹ giọng báo cáo:
"Công tước bên kia, hình như đã nhận ra thiếu chủ động tâm với Đường tiểu thư. Chờ thêm mấy ngày, sẽ hành động."
Công tước ở bên kia Châu Âu, từ trước đến giờ đều không để ý đến chuyện của thiếu chủ.
Lần này thiếu chủ thổ lộ, không ngờ lại kinh động đến ông ta.
Việt Trạch nghe Blanco nói, môi mỏng liền cười trào phúng:
"A, vậy cũng tốt. Chờ ông ta hành động, mới phát hiện Tâm Lạc là cháu gái của vợ bảo bối của ông, anh nói xem, ông ta có bị vợ của mình chán ghét không?"
BLanco im lặng.
Anh rất muốn nói, vợ bảo bối của Công tước, hiện tại là mẹ của thiếu chủ a.
"Ây..."
Chỉ là, lời này, làm sao anh dám nói chứ.
Thiếu chủ cùng Công tước, còn phu nhân nữa, quan hệ của họ vẫn luôn có khúc mắc.
Nếu không phải như vậy, thì thiếu chủ cũng không mắc bệnh tự kỷ từ khi còn bé.
Bây giờ, thật vất vả mới đỡ hơn, còn tưởng rằng sẽ tìm được người mình yêu.
Ai ngờ, điều tra một hồi , cuối cùng lại là một đoạt nghiệt duyên.
"Thiếu chủ...Thân phận của Đường tiểu thư, chúng ta sẽ dấu công tước sao?" Vừa nghĩ đến thủ đoạn của công tước, Blanco có chút kiêng kị.
Việt Trạch ngước mắt, đôi mắt xanh lam u ám, lạnh lùng nhìn Blanco:
"Nếu anh sợ hãi, vậy thì nói cho ông ta biết đi."
"Tôi-Blanco không dám phản bội thiếu chủ!"
Anh là người của thiếu chủ, cho dù anh có mật báo, Công tước cũng không bỏ qua cho anh.
"Nhưng thiếu chủ, nếu Công tước thật sự ra tay với Đường tiểu thư..Chuyện này, chỉ sợ không tốt đâu?"
Việt Trạch nhíu mày, trước mắt liền hiện ra gương mặt đáng yêu động lòng người của Đường Tâm Lạc.
Cặp mắt hoa đào luôn luôn long lanh.
Cặp mắt như thế, giống y đúc mẹ của anh, người chưa từng cho anh tình thương mẫu tử.
Vốn còn có chút dao động, trong nháy mắt liền lạnh lẽo lại.
"Không sao. Lão già kia có bắt cô ta, cùng lắm là hù dọa một chút, không có gì đáng ngại."
Lúc này anh cũng không biết Đường Tâm Lạc đang mang thai.
Nếu như anh biết, có lẽ, anh sẽ hối hận về quyết định của mình.
*
Lam Loan Nhã Uyển, Lục Dục Thần ôm cô vợ nhỏ của mình vào biệt thự.
"Ưm, Lục Dục Thần, anh chờ một chút, đừng như vậy..."
Đường Tâm Lạc bị anh ôm vào trong ngực, lúc tiến vào biệt thự, người đàn ông này liền không an phận.
Vừa đi vừa cởi.
Hồi nãy trên xe, đồ lót của cô cũng bị anh cởi ra.
Lúc này, người đàn ông này càng thêm không khách khí, trực tiếp cởi quần áo trên người cô.
Trong biệt thự, khắp nơi đều ấm áp dễ chịu, dù đang mùa đông, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn luôn ấm áp.
Như vậy, cho dù bị lột sạch, cũng không cảm thấy lạnh tý nào.