"Cô nói dối!"
Đáy mắt mê mang của Đổng Nhã Như chợt lóe lên, rất nhanh, liền bị hận ý chiếm lấy.
"Tôi biết các người đã lên giường với nhau, đừng tưởng lừa được tôi!"
"Cô cho rằng tôi sẽ tin lời của cô sao! A ha ha...Tôi chỉ biết, chỉ cần cô chết, thì Kiều thiếu nhất định sẽ quay lại bên người tôi, sẽ yêu tôi một lần nữa!"
Đổng Nhã Như hoàn toàn mất lý trí, cô hung hăng kéo tóc của Tô Tình, cầm chai rượu vỡ ép xuống cổ của Tô Tình.
"Dừng tay!"
Trong nháy mắt, Đường Tâm Lạc đã đi đến gần.
"Đổng Nhã Như, dừng tay! Chẳng qua chỉ là thất tình thôi mà, cô còn trẻ, tương lai còn rất nhiều, lại còn xinh đẹp như vậy, nếu bây giờ cô giết người, thì cả đời về sau, đều ở trong ngục tù, cô thật muốn bản thân bị như vậy sao?"
Thật ra Đường Tâm Lạc sợ đến run chân.
Cô đi tới, cũng vì có Việt Trạch đỡ, nên mới miễn cưỡng đứng vững.
Không phải cô sợ Đổng Nhã Như.
Mà thứ cô sợ là mạng sống của Tô Tình đang bị đa dọa.
Nhung cũng may, vừa rồi cô nhận được nháy mắt của Tô Tình.
Cho nên mới cố ý đứng ra, dời lực chú ý của Đổng Nhã Như.
"Ha ha ha, tôi còn tưởng là ai...Hóa ra là bạn gái của nam thần Việt Trạch! Đường tiểu thư, cô là tổng giám đốc của Đường thị, lại còn là bạn gái của nam thần, sao cô có thể hiểu được những người như tôi! Cô hỏi những minh tinh ở đây một chút, có phải ngày nào cũng phải cực khổ kiếm tiền, bán cả thanh xuân? Thật vất vả, mới gặp Kiều thiếu, nói không chừng còn có thể làm thiếu phu nhân của Kiều gia, nhưng tại vì con đàn bà khốn nạn này, đều tại vì cô ta..."
Mặt Đổng Nhã Như có chút điên cuồng, nắm chặt chai rượu vang bị vỡ trong tay, dùng sức cứa vào cổ Tô Tình.
Một khắc đó, đột nhiên chân phải của Tô Tình giơ lên, hung hăng giẫm vào bàn chân của Đổng Nhã Như.
"A----" Đổng Nhã Như la lên, buông Tô Tình ra.
Tô Tình thuận thế trượt xuống, cả người linh hoạt như rắn, tuột ra khỏi giam cầm của Đổng Nhã Như.
Lúc này Đổng Nhã Như mới phản ứng được, thấy Tô Tình đang chạy trốn, cô liền đạp một cái vào lưng Tô Tình, làm Tô Tình ngã xuống.
Giơ chai rượu bị vỡ lên cao, định đâm vào sau lưng Tô Tình.
"Tiểu Tình..."
"Dừng lại----------"
Đổng Nhã Như nhe răng cười, đang chuẩn bị đâm xuống, đột nhiên bị ai đó đánh mạnh vào gáy.
Cô còn chưa kịp quay đầu, thì mắt đã tối sầm, cả người ngã xuống mặt đất.
Lúc này, mọi người trong nhà mới phát hiện, không biết Kiều Mạc Hàn đứng sau lưng Đổng Nhã Như từ khi nào.
"Tô Tình..."
Kiều Mạc Hàn không thèm để ý ánh mắt xung quanh, nhảy qua Đổng Nhã Như, ôm lấy Tô Tình, nhưng vì quán tính, trực tiếp ngã đè lên Tô Tình.
"Thả tôi ra.." Tô Tình tức giận gạt tay của Kiều Mạc Hàn ra, lại không nhịn được thở dốc kinh ngạc.
"Tiểu mèo hoang, chớ lộn xộn, cô bị thương rồi."
Thấy trên cổ có có vết máu, mắt phượng của Kiều Mạc Hàn không khỏi trầm xuống.
Rất nhanh, liền có người đến dọn dẹp mọi chuyện.
Đổng Nhã Như bị cảnh sát bắt, phục vụ thì đưa hòm thuốc cho Tô Tình.
"May quá, Tiểu Tình không có chuyện gì..." Cuối cùng Đường Tâm Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Qua màn vừa rồi, chút sức lực trên người cô, đã bị rút sạch.