Đường Tâm Lạc không nghi ngờ gì, nói sang chuyện khác: “Anh chỉ mới qua thôi mà, đem mai đã về chẳng phải là vừa đến công ty đã về rồi sao?”
Đường Tâm Lạc biết Lục Dục Thần không phải là người công tư không rõ như vậy.
Chỉ là gần đây nam nhân có điểm không bình thường, cô thật sự sợ anh bỏ công việc mà về gặp mình.
Tuy rằng như vậy sẽ khiến lòng cô tràn đầy ấm áp.
Nhưng nếu anh bị chậm trễ công việc thì không tốt.
“Yên tâm, chuyện bên này anh đã xử lý xong rồi. Em cứ ngoan ngoãn chờ ở nhà, tối ngày mai ông xã sẽ về thương em.”
Nghe được giọng điệu ngả ngớn lại gợi cảm của nam nhân, Đường Tâm Lạc không khỏi đỏ mặt.
“Đáng ghét, em muốn đi ngủ, em sẽ khôn đợi anh đâu.”
Loading...
Hai người lại tiếp tục nấu cháo điện thoại.
Thẳng đến khi Đường Tâm Lạc ngáp Lục Dục Thần mới thúc giục cô nhanh đi ngủ.
Mà bên kia nước M, đã đến ban ngày.
Gác điện thoại, ánh mắt Lục Dục Thần sâu xa nhìn thái dương đang dâng lên ngoài cửa sổ.
Ngũ quan tuấn mỹ không còn dịu dàng cưng chiều như khi nói điện thoại nữa.
*
Nước M.
Ăn sáng xong Lục Dục Thần đang ở phòng khách nghe bác sĩ tư nhân báo cáo.
“Tiên sinh, thân thể Cố tiểu thư tuy rằng suy yếu, nhưng cũng may trái tim không xuất hiện phản ứng bài xích gì. Bệnh viện cấp thuốc cho cô ấy đều là loại cao cấp nhất, ngài yên tâm, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là thân thể rất nhanh sẽ khôi phục lại.”
Bác sĩ tư nhân này tạm thời phụ trách chăm sóc Cố Huyên Nhi.
Ở nước M có hai vị bác sĩ chuyên môn trong việc khôi phục trạng thái của tim đang trên đường đến trang viên.
Đến lúc đó họ sẽ lập ra một hội chuyên phụ trách cho Cố Huyên Nhi.
“Được, tôi biết rồi.” Lục Dục Thần gật đầu, đứng lên.
Anh chuẩn bị đi nhìn Cố Huyên Nhi, sẵn tiện từ biệt.
“Đúng rồi tiên sinh.” Thấy Lục Dục Thần phải đi, bác sĩ gọi anh lại.
“Tuy rằng tim Cố tiểu thư không có phản ứng bài xích, nhưng dù sao cũng vừa mới đổi tim, trừ bỏ sinh lý thì tâm lý cũng không thể chịu kích thích. Tiên sinh nên dặn dò kỹ ngườI phục vụ cho Cố tiểu thư, đừng để cô ấy bị lời nói làm cho kích động.”
“Vị bác sĩ kia sau khi nhìn thấy Cố Huyên Nhi đã bị bộ dáng điềm đạm đáng yêu, gầy yếu lại không nơi nương tựa đó thu mua.
Ông ta cũng không biết tình huống của Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi.
Chỉ là trước đó bác sĩ này bị một vị phu nhân dịu dàng ưu nhã cầu xin, để ông ta nói thay con gáu bà ta vài lời hay, nên ông ta không tự giác nói ra mấy lời này.
Lục Dục Thần vừa bước đi, ánh mắt sắc bén đột nhiên dừng ở trên người vị bác sĩ đó.
Bác sĩ bị anh nhìn chằm chằm, da đầu tên dại, hai chân nhũn ra.
Đang muốn nói gì đó cứu bổ lại, Lục Dục Thần đã thu hồi ánh mắt.
Không nói gì đi khỏi phòng khách.
*
Lục Dục Thần đi vào phòng Cố Huyên Nhi.
Trong phòng bức màn đã bị kéo lên, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho căn phòng có thêm sinh khí.
Thẩm Uyển không có ở đây, trang viên bên này là do lão quản gia thâm niên Vú Lý quản lý, bà đang rót nước cho Cố Huyên Nhi sau khi cô ta đã ăn sáng xong.
“Vú Lý, ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Huyên Nhi.”
“Vâng thưa thiếu gia.” Vú Lý cung kính bưng bàn ăn ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, thừa dịp Lục Dục Thần đưa lưng về phía bà, lặng lẽ dùng ánh mắt cổ vũ Cố Huyên Nhi.
Bà ta dùng khẩu hình nói: “Huyên Nhi tiểu thư, cô lên!”
Cố Huyên Nhi nhận được sự cổ vũ của vú Lý, hơi gật đầu.
Ánh mắt nhìn về Lục Dục Thần so với khi nãy còn dịu dàng hơn.