Lục Dục Thần rất nhanh đã xuất hiện bên ngoài phòng bệnh.
Tren tầng lầu này đều là phòng bệnh VIP, lúc Lục Dục Thần đến Thẩm Uyển vừa lúc đi ra.
Cô ta giống như đã khóc, hai mắt sưng đỏ, bộ dáng nhu nhược.
Nhìn đến Lục Dục Thần, cảm xúc lập tức kích động lên.
“Dục Thần, cậu…..Cậu sao bây giờ mới đến! Tôi đã nói cậu không nên trở về Trung Quốc rồi, có chuyện gì quan trọng hơn Huyên Nhi được chứ? Cậu sao có thể nói đi là đi!”
Thẩm Uyển là một phu nhân trung niên xinh đẹp, lúc này lại không có bộ dáng của phu nhan, đã khóc đến muốn ngất đi.
Mạnh Trạch nghe được trong ngoài lời nói của Thẩm Uyển đều là trách cứ Lục Dục Thần, lập tức đỡ lấy bà ta: “Cố thái thái, Lục gia công việc bận rộn, người cũng biết thế lực của Lục gia ở Trung Quốc lớn bao nhiều rồi đó. Bên kia thật sự không thể thiếu Lục gia được, người đừng tức giận.”
Mạnh Trạch mấy ngày nay đều ở nước M, vừa xử lý công vụ vừa để ý tình huống của Cố Huyên Nhi.
Nên tiếp xúc với Thẩm Uyển tương đối nhiều.
Biết phu nhân xinh đẹp này tính tình cũng không xấu, chỉ là quen sống trong nhung lụa nên không quen vì người khác suy nghĩ.
Bà ta làm trò trước mặt Lục Dục Thần, nếu không nể tình là mẹ Cố Huyên Nhi thì không chừng Lục gia đã đen mặt bỏ đi rồi.
Quả nhiên Mạnh Trạch vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Dục Thần mặt trầm như nước đứng bên kia.
Ánh mắt dừng trên người Thẩm Uyển, không rõ ý tứ.
Thẩm Uyển lúc này cũng phát hiện được mình đã quá phận, vội vàng cứu nguy nói: “Dục Thần, tôi cũng không phải muốn trách cậu, tôi chỉ là…..”
“Được rồi.” Tiếng nói Lục Dục Thần vững vàng, ngắt lời Thẩm Uyển.
“Bác là quan tâm quá mức, tôi có thể hiểu được.”
Thẩm Uyển trên mặt cứng đờ, không nghĩ tới Lục Dục Thần thế nhưng sẽ dễ nói chuyện như vậy.
Mà Mạnh Trạch đứng một bên cũng cho rằng thính lực của mình có vấn đề.
Khi nào thì Lục gia lại như thế…..
Lục Dục Thần đương nhiên biết Mạnh Trạch và Thẩm Uyển ngạc nhiên điều gì.
Đừng nói là bọn họ.
Chính anh cũng ngạc nhiên khi phát hiện đối mặt với Thẩm Uyển, anh khó có được kiên nhẫn vài phần.
Không còn cách nào, có lẽ là do Tiểu Lạc rồi.
Đôi mắt hoa đào kia cực kỳ giống với Đường Tâm Lạc.
Lục Dục Thần dù ý chí sắt đá, cũng không thể nổi giận với Thẩm Uyển được.
“Dục Thần, cảm ơn cậu đã hiểu.” Thẩm Uyển lau nước mắt, không tự giác vui mừng thay con gái.
Xem ra quả nhiên là Dục Thần vẫn còn thương Huyên Nhi.
Nếu không cũng sẽ không vì Huyên Nhi mà đối xử khác biệt với bà.
Thẩm Uyển nghĩ thế nên không khỏi nhẹ giọng nói: “Dục Thần, Huyên Nhi vừa mới ngủ, nhưng mà….Cậu vẫn nên vào xem nó đi. Từ lúc nó tỉnh lại đã la hét muốn gặp cậu, trong miệng vẫn nói tốt về cậu, sau khi tỉnh lại người đầu tiên muốn gặp vẫn là cậu.”