Hiện trường đã hoàn toàn hỗn loạn lên.
Các phóng viên không còn hứng thú hỏi về vấn đề tình cảm giữa Đường Tâm Lạc và Việt Trạch nữa.
Mọi người đều đem lực chú ý tập trung trên vấn đề của Việt Trạch.
*
Hơn một tiếng sau, phỏng vấn kết thúc.
Phóng viên được Lâm Thiến và Bố Lan Khắc dẫn ra ngoài, phòng nghỉ chỉ còn lại Việt Trạch và Đường Tâm Lạc.
“Việt Trạch, anh vì sao ngay tại lúc tôi định công bố thân phận lại tung ra tin tức giải nghệ?”
Đường Tâm Lạc không ngốc, cô có thể cảm giác được.
Loading...
Vừa rồi lúc phỏng vấn là Việt Trạch cố ý cắt lời mình.
“Tôi ngắt lời cô à?” Việt Trạch rũ mắt, khóe mắt đuôi lông lộ ra vô tội, “Xin lỗi, tôi không biết cô muốn thông báo tin tức mình đã kết hôn. Tôi cho rằng cô muốn thông báo tin giải nghệ cho tôi.”
“Tôi vỗn dĩ không biết anh muốn giải nghệ!” Đường Tâm Lạc giận rồi.
“Vậy sao? Tôi tưởng là Bố Lan Khắc đã nói với cô rồi.”
Việt Trạch nhướng mày, vịn vào sô pha, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Quay xong bộ này tôi sẽ giải nghệ. Thế nào, Đường đại chế tác cô có vừa lòng tin này không?”
“Việt Trạch, tôi không cần anh giải nghệ để lăng xê cho tôi.” Đường Tâm Lạc nhìn Việt Trạch, ánh mắt nghiêm túc.
Việt Trạch nghe vậy cười, đột nhiên vươn tay phải, nắm lấy cằm Đường Tâm Lạc: “Sao vậy, đang lo lắng cho tôi à?”
“Tôi không có.” Đường Tâm Lạc tránh đi tay anh ta.
Cảm xúc nơi đầu ngón tay bỗng nhiên biến mất.
Việt Trạch nhịn không được nhíu mày: “Tâm Lạc, đó không phải lăng xê.Lời tôi nói là sự thật, tôi đã quyết định rồi, xong bộ này sẽ giải nghệ.”
“Anh….” Đường Tâm Lạc nhìn Việt Trạch nghiêm túc, còn muốn khuyên anh ta.
Anh ta là diễn viên thiên tài khó thấy được.
Người có thiên phú như vậy.
Tuổi còn trẻ đã giải nghệ, không cảm thấy quá sớm sao?
Chỉ là lời nói tới bên miệng rồi vẫn dừng lại.
Cô có tư cách gì mà khuyên Việt Trạch?
Cuộc sống của Việt Trạch vốn không cần người khác can thiệp.
Chính mình cũng không có lập trường gì mà khuyên nhủ.
“Là bạn với nhau, anh quyết định giải nghệ thì tôi sẽ tôn trọng anh. Nhưng mà chuyện này không nhỏ, bên trong liên lụy lợi ích của rất nhiều người, công ty quản lý của anh không có ý kiến gì sao? Còn fan và hợp đồng quảng cáo….Tin tức này sau khi truyền ra anh sẽ gặp không ít rắc rối, anh…..Phải chuẩn bị kỹ.”
Đường Tâm Lạc nói đến vấn đề mấu chốt, rất nghiêm túc.
Nhưng Việt Trạch nghe xong lời cô nói lại cười.
Ý cười nhiễm vào đáy mắt, sáng như trời sao, sóng nước long lanh: “Cho nên nói cô là đang lo lắng cho tôi?”
Việt Trạch cười làm người ta cảm thấy chân thành lại tốt đẹp.
Đường Tâm Lạc dời mắt, không muốn nhìn: “Tôi thật sự quan tâm anh, nhưng chỉ là sự quan tâm của một người bạn thôi.”
Đường Tâm Lạc thừa nhận cô rất thích Việt Trạch.
Nhưng mà loại thích này không phải là tình cảm nam nữ.
Đối với anh ta là sự cảm kích với một người bạn, quan tâm nhưng lại không có ý gì khác.
Việt Trạch rất tốt với cô, tốt đến mức cô khó mà đỡ nổi.
Trên thực tế, cô rất vui khi được làm bạn với anh ta.
“Không sao.” Ánh mắt Việt Trạch như cũ nhìn Đường Tâm Lạc.
Chuyên chú và nghiêm túc.
“Mặc kệ cô đối với tôi là loại quan tâm gì, chỉ cần có quan tâm tôi vậy là đủ rồi.
Đường Tâm Lạc: “……”
Việt Trạch lời nói không chút nào che dấu cảm tình, làm Đường Tâm Lạc không thể chống đỡ được.
Cô chỉ có thể xấu hổ cười, đang muốn chuyển đề tài, lại nghe Việt Trạch nói: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, cô biết cô nhi viện Ánh sao không?”