Có thể thấy với thân thủ của cô, nếu thật sự xảy ra chuyện gì muốn toàn thân mà về là điều không thể nào.
Hơn nữa thân phân bây giờ của cô là đạo diễn phim
Lại không phải nữ diễn viên nổi tiếng.
Nếu ông chủ thật sự có ý muốn phụ nữ.
Sẽ đi tìm diễn viên chứ không cần một đạo diễn vô danh tiểu tốt như cô.
Yên lặng công tác tư tưởng cho bản thân.
Tô Tình đánh liều đi vào bên trong câu lạc bộ.
Trên hành lang gần như không có bóng người, cô được đưa đến một gian phòng rất tinh xảo.
Trong phòng được trang trí theo phong cách Nhật bản.
Loading...
Trướ cửa phòng bắt buộc thay dép lê.
Bên trong trải tấm thảm trên đó có một bàn trà nhỏ.
Bên ngoài gian phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy một ngôi đình, phong cảnh rất xinh đẹp.
"Mời ngài ngồi bên trong đợi một lát, Nhậm thiếu đang nói chuyện với khách, lát nữa sẽ đến đây."
Tô Tình thầm nghĩ hóa ra ông chủ cửa hàng châu báu họ Nhậm.
Cô cởi giày ra được người hầu đưa vào phòng.
Sau khi ngồi xuống lại có mấy người hầu mặc đồ theo phong cách Nhật Bản đưa điểm tâm đến.
Trong đó có một cô gái ngồi quỳ đối diện Tô Tình, bắt đầu dùng dụng cụ pha trà trên bàn.
Chỉ trong chốc lát liền đẩy một cốc trà xanh đến trước mặt Tô Tình.
"Quý khách mời chậm rãi thưởng thức, chúng tôi xin phép ra ngoài."
Cô gái biểu diễn nghệ thuật pha trà xong liền cùng người hầu đi ra ngoài.
Mà người hầu kia sau khi lui ra cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Gian phòng nháy mắt liền rơi vào yên tĩnh.
Lúc đầu Tô Tình có chút nghi ngờ mục đích vị Nhậm thiếu kia muốn gặp mình.
Nhưng bây giờ nhìn khung cảnh ưu nhã bốn phía, đôi phương chưa gặp mình là đang vội nói chuyện.
Nghĩ lại, chắc cũng sẽ không vô duyên vô cớ có ý định không an phân với cô.
Vì thế cô liền buông lỏng cảnh giá.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng khác ở câu lac bộ.
"Kiều thiếu...Hạng mục lần này, ngài nhất định phải giúp đỡ cho Nhậm thị chúng tôi! Ngaì yên tâm, chỉ cần ngài đồng ỹ, chẳng những giữ lời với hợp đồng đồ vật kia. Mà tất cả những khu du lịch, trang sức, trang phục tất cả đều có thể để nữ nghệ sĩ của Kiều thị là người đại diện."
Người đang nói chuyện đúng là người đã bảo Tô Tình đến câu lạc bộ này, tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thi, NHậm Húc Đông.
Nhậm Húc Đông là người thừa kế tập đoàn Nhậm thị, còn lớn hơn Kiều Mạc Hàn vài tuổi.
Nhưng bởi vì có việc muốn xin Kiều thị, nên biểu hiện trước mặt Kiều Mạc Hàn rất hèn mọn, lấy lòng.
Ngồi đối diện anh ta Kiều Mạc Hàn.
Hơi hơi nheo mắt phượng, chỉ lộ ra cái cổ nghiêng một bên.
Khóe miệng cười tà mị, khiến cho khuôn mặt vốn tuyệt mĩ của anh càng thêm hoa mị.
NHậm Húc Đông vừa nói chuyện vừa trộm đánh giá đối phương.
Chỉ cảm thấy tin đồn quả nhiên không phải là giả, KIều thiếu gia Kiều Mạc Hàn quả nhiên có thể dùng từ xinh đẹp không nhuốm bụi trần.
Diện mạo của anh ta như vậy so với những cô gái mà hắn ta đã gặp thì Kiều thiếu gia còn xinh đẹp hơ.
Chỉ là...
Ánh mắt Nhậm Húc Đông dừng lại dưới hàm Kiều Mạc Hàn.
Ở nới đó có một vết thương nhỏ.
Không biết là bị vật gì làm bị thương mà vết thương đỏ sậm nhìn qua rất ái muội, càng khiến anh có thể một cỗ tà mị.
"Nhậm tổng, việc nào ra việc đó. Bây giờ chúng ta đang nói là nội dung hợp đồng. Những chuyện làm người đại diện đó không liên quan."
Kiều Mạc Hàn có diện mạo tà mị chỉ là lời nói ra lại lạnh lùng không nhường một chút nào.
Anh chỉ mặc một chiếc áo lông màu đén, ngồi xếp bằng trên thảm, tư thái lười biếng.
Hoàn toàn đối lập với Nhậm Húc Đông ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện.