Lau sạch nước mắt trên mặt, đeo kính lên.
Đôi mắt anh đào bị che mất, làm khôi phục nét mặt xa cách ban đầu của cô.
Trong lòng một chút bình ổn, Đường Tâm Lạc hít sâu một hơi, ngước mắt:
"Thần thiếu, tôi xong rồi, anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
Cô vẫn còn bị anh ôm vào ngực, hai người giống như tình nhân đang thân mật với nhau.
Nhưng sau khi lau khô nước mắt, khôi phục lý trí, cô lại trở về với cái mặt nạ ngụy trang lạnh lùng của mình.
Lục Dục Thần cũng không thèm để ý, anh cũng không thích lúc bàn chuyện chính sự bị tình cảm riêng tư chi phối.
Sắc mặt anh hơi u ám, nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, nhẹ nhàng mở miệng:
" Có một vấn đề tôi muốn hỏi cô...Cô, muốn báo thù không?"
Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, tưởng mình nghe nhầm.
Mục đích cô tìm anh cũng quá rõ ràng, nhưng cô cho là, muốn nói chuyện với Lục Dục Thần có chút khó. Nhưng bây giờ, anh lại chủ động hỏi cô.
"Anh đồng ý giúp tôi?"
Cô cho là, lúc trước anh hứa hẹn, chỉ là bị tinh trùng trong não, thuận miệng nói thôi.
Lục Dục Thần gật đầu, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn cô:
"Gả cho tôi, trả thù Lục Kình Hạo cùng với những người đã đuổi cô ra khỏi Đường gia."
"Gả, gả cho anh..."
Lần này Đường Tâm Lạc thật sự ngây người.
Cô tưởng rằng anh sẽ bảo cô làm tình nhân của anh.
Nhưng bây giờ, anh lại bảo cô gả cho anh.
"Nhưng mà, tôi..tôi đã kết hôn một lần rồi."
Lục Dục Thần vẫn còn độc thân, điều này cả thành phố A ai mà không biết.
Bất kể là gia đình Lục Dục Thần, hay vấn đề tình cảm, thậm chí là hôn nhân của anh, đều là tiêu điểm của mọi người.
"Không sao, tôi không để ý." Lúc anh nói, khóe môi hơi nhếch lên, làm khuôn mặt tuấn mỹ của anh càng thêm mê người.
Đường Tâm Lạc cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy rõ gương mặt anh ở khoảng cách gần như vậy.
"Thế nào, không đồng ý sao?" Anh nhẹ nhàng tới gần cô, để cô dựa vào bàn.
Động tác rất mập mờ, nhưng trong mắt của Lục Dục Thần bao phủ một tầng lãnh khí.
Bỗng nhiên Đường Tâm Lạc cò dự cảm, nếu như cô dám nói chữ "Không", tuyệt đối kết quả sẽ rất thảm.
Cô suy nghĩ ba giây, liền quyết định.
"Đương nhiên đồng ý, thua thiệt cũng là Thần thiếu, không phải tôi."
Lục Dục Thần không lo, cô còn lo gì nữa. Huống chi, mục đích cô tìm anh không phải là vì chuyện này sao?
Mượn thế lực của Lục Dục Thần báo thù, đoạt lại hết tất cả những gì thuộc về cô.
Vốn cho rằng sẽ trở thành tình nhân của anh, đâu biết, vậy mà được gả cho anh, danh chính ngôn thuận làm Lục phu nhân.
"Rất tốt." Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Theo bản năng cơ thể muốn lui về sau, lại bị mép bàn ngăn chặn.
Sau khi hôn, thái độ của anh cũng ôn hòa hơn trước nhiều.
Lục Dục Thần không hổ là lão hồ ly trong kinh doanh, vậy mà đã chuẩn bị văn kiện từ trước.
"Đây là gì?" Đường Tâm Lạc hoài nghi nhận lấy xấp văn kiện thật dày.
Liếc sơ qua nội dung, ngược lại làm cô bình tĩnh không ít:
"Đây là hợp đồng hôn nhân?"
Phàm là người có tiền có thể đều làm những thứ như này, vì phòng ngừa bất trắc xảy ra, tài sản sẽ bị chia một nửa.
Chỉ tiếc, lúc trước cô quá vội kết hôn với Lục Kình Hạo, vì muốn mẹ yên tâm, thậm chí ngay cả một tờ hợp đồng cô cũng không làm.