Không dễ dàng gì ăn xong một bát thuốc bổ, Đường Tâm Lạc vội vàng lau miệng.
“Con ăn xong rồi…Mẹ, hai người từ từ ăn, con ăn có chút no, trước ra ngoài vườn hoa một chút.”
Đối mặt với Lục Dục Thần lạnh như băng, thật sự cô muốn ăn không tốt, tìm cớ muốn chuồn đi.
Ai ngờ vừa mới đứng dậy, đã bị người đàn ông âm thanh trong veo mà lạnh lùng trầm thấp gọi lại.
“Vườn hoa lạnh, muốn tiêu hóa tốt đi ở trong phòng khách.”
Cuối cùng, đôi mắt đen hẹp dài liếc cô một cái, “Ngồi 10 phút lại đi, mới vừa ăn xong không thích hợp đi lại.”
Phân phó xong, mặt người đàn ông không chút thay đổi cắt đồ ăn, thật giống như, vừa rồi người nói chuyện không phải là anh.
Đường Tâm Lạc sửng sốt, không nghĩ Lục Dục Thần sẽ nói chuyện với cô.
Loading...
Cô cho rằng, quan hệ hai người bọn họ như bây giờ, xem như chiến tranh lạnh.
“Được, mau đi đi, đến phòng khách ngồi một chút…Cảm thấy ăn no đi hai vòng.”
Trác Nhã Dung thấy con trai dặn dò con dâu, vẻ mặt vui vẻ cười.
Thúc giục Đường Tâm Lạc đến phòng khách ngồi.
Con dâu vừa đi, bà quay đầu nói nhỏ với Lục Dục Thần: “Dục Thần, con quan tâm Tâm Lạc đúng không, nhưng có thể cười một chút hay không? Vừa rồi mặt lạnh như vậy, không dọa khóc Tâm Lạc, coi như tốt.”
Lục Dục Thần ngẩng mặt liếc mắt một cái nhìn Trác Nhã Dung, lại cúi đầu.
“Ăn không nói, ngủ không nói…Mẹ, mẹ nói ít.”
“Con đứa nhỏ này, rõ là…”
Trác Nhã Dung đang nghĩ muốn “Giáo dục” con trai hai câu, nhưng nghĩ đến con trai đã lớn như vậy, ở bên ngoài từ trước đến nay đã nói là làm, đứng đầu chỉ huy.
Nếu bà nói nhiều, chỉ sợ sẽ tức giận phải hiệu quả.
Dù sao, chuyện Việt Trạch cũng đã chuyển lời cho con trai rồi.
Nhìn thái độ vừa rồi của anh đối với Tâm Lạc, tuy nhìn qua lạnh như băng, nhưng tốt xấu gì cũng biết đau lòng vợ.
Suy nghĩ một chút, con cháu đều có phúc của con cháu, chỉ cần hai người xóa đi hiểu lầm, cái khác, phải dựa vào bọn họ.
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được Lục Dục Thần thấp giọng nói: “Mùng ba tháng sau, con muốn tổ chức một bữa tiệc, địa điểm là ở Thất Tinh Quân Ngự…Mẹ, làm phiền mẹ giúp con chuẩn bị.”
“Mùng ba tháng sau…thời gian còn không đến mười ngày, vội vàng tiệc tối như vậy, con muốn làm gì?”
Trác Nhã Dung cảm thấy kỳ lạ, thuộc hạ con trai nhiều như vậy, tuy Mạnh Trạch bị anh phái đi nước ngoài, nhưng những thủ hạ đắc lực khác cũng có không ít.
Một bữa tiệc tối mà thôi, cũng không cần để cho bà người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng đi chuẩn bị cho người có địa vị thấp?
Lục Dục Thần nghe Trác Nhã Dung nói xong, chớp đôi mắt đen.
Từ trước đến nay đôi mắt đen thâm trầm không thấy đáy, vậy mà hiếm thấy xuất hiện dao động.
“Đây là tiệc tối của Tâm Lạc…Con muốn đưa cô ấy, lấy thân phận Lục phu nhân, giới thiệu cho mọi người.”
*
Phòng khách biệt thự rất lớn, lúc này Đường Tâm Lạc đang đi tới đi lui trong phòng khách.
Tuy cô tìm cớ rời đi, nhưng thực sự, ăn có chút không chịu được.
Cô đi tới đi lui trong phòng một lúc, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Không cần quay đầu lại, cũng biết, là Trác Nhã Dung và Lục Dục Thần đi đến.
Phản ứng đầu tiên, muốn chạy.
Đột nhiên lại nhớ tới, tối hôm qua Trác Nhã Dung đã dặn.
Cô chờ ở đây, là muốn đợi Trác Nhã Dung đưa cô đi khám thai.
Dù sao, cô không trông chờ, “Kim chủ đại nhân” đưa định nghĩa “Hàng” là cô, sẽ đưa cô đi khám thai.
“Tâm Lạc…” Quả nhiên, Trác Nhã Dung vừa thấy cô, vui vẻ đi tới.
“Đứa bé ngoan, hôm nay mẹ không thể đưa con đi khám thai được. Đột nhiên mẹ có việc, phải đi làm gấp.”
Trong lòng Trác Nhã Dung khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu, bà muốn nhanh đi bố trí bữa tiệc.
Thời gian đến mười ngày rất nhanh, muốn đặt hoa từ nước ngoài, muốn tìm đặt lễ phục hiệu Gardner, lại còn mời mấy người thầy chế tác Michenlin trên bữa tiệc…
Tóm lại, rất nhiều chuyện, rất cần bà phải lập tức đi chuẩn bị.
Đường Tâm Lạc nhìn vẻ mặt vui vẻ của Trác Nhã Dung, không nhịn được hỏi, “Mẹ..Vậy khám thai…”
“Vừa lúc anh không có việc gì, anh đưa em đi.” Lục Dục Thần đi sau Trác Nhã Dung, thản nhiên nói.