"Không phải...Lục Dục Thần, không phải như thế..."
Đường Tâm Lạc liều mạng lắc đầu, cô và Việt Trạch, không phải quan hệ như vậy.
"Không phải như vậy, vậy em cho tôi biết, vì sao em lại ôm anh ta? Vì sao lại vào biệt thự của anh ta?"
Anh nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, trong đầu chỉ nghĩ ra một câu trả lời duy nhất.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, làm bàn tay cô gần như trắng bệch.
Anh biết cô sợ đau, nhưng tim của anh còn đau hơn.
Nếu như không thể dùng sức, anh sợ bản thân nhịn không được, nhịn không được bóp lấy cái cổ yếu ớt của cô....
"Lục Dục Thần, em...em có thể giải thích..."
Nước mắt giống như dây chân châu bị đứt, trượt xuống mặt cô.
Cô muốn giải thích, thật sự rất muốn giải thích.
Cô chỉ qua nhà Việt Trạch nấu cho anh ta bát mì, từ đầu đến cuối, cô chỉ coi đó là hợp tác thôi.
Về sau, có chút đồng tình, bởi vì Việt Trạch có tâm bệnh, nên ngay lúc quan trọng cô chỉ làm "giải dược" thôi.
Cô và Việt Trạch, cho tới bây giờ không phải là quan hệ yêu đương trai gái.
Chỉ cần Lục Dục Thần nguyện ý cho cô một chút thời gian, cô sẽ từ từ giải thích cho anh nghe.
Loading...
"Giải thích?" Lục Dục Thần nhếch môi, cười một tiếng, có chút lạnh bạc cùng thất vọng.
"Đường Tâm Lạc, tôi đã cho em cơ hội."
Không phải anh đã cho cô cơ hội rồi sao, lần trước tra hỏi cô, cô đã nói với anh như thế nào?
Lúc ấy cô bảo đảm, ngoại trừ chuyện khăn quàng cổ, còn lại chưa từng bị Việt Trạch chạm qua.
Còn bây giờ thì sao?
Chỉ cần vừa nghĩ đến thân thể yêu kiều của cô bị một người đàn ông khác ôm lấy...
Cuối cùng trong đầu còn sót lại một tia lý trí cũng bị đố kị áp xuống.
Đột nhiên anh đưa tay, kéo người đang quỳ gối đến trước mặt.
....
Đến sau cùng, lúc Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần ôm ra khỏi xe.
Toàn bộ trong xe, đều tràn ngập một mùi vị ái muội.
Sau khi hai người rời khỏi, bà Trương tiến vào xe theo mệnh lệnh của Lục Dục Thần, tự mình lau dọn bừa bộn trong xe.
Áo khoác, váy bị xé còn có tất chân bên trong....
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này bà Trương không khỏi đỏ mặt.
Nghĩ đến vừa rồi người bị thiếu gia ôm trong lòng, hình như có chút giống thiếu phu nhân, bà Trương luôn cảm thấy bất an, trong lòng có cảm giác lo lắng không tả được.
Quả nhiên, đến tối, lo lắng trong lòng bà Trương đã thành hiện thực.
Từ khi thiếu gia trở về giữa trưa, sau khi cùng thiếu phu nhân vào phòng ngủ, tới bây giờ còn chưa trở ra.
Bà Trương đã biết chuyện từ trong miệng tài xế, hai vợ chồng này cãi nhau trên đường về.
Nhưng mấy ngày nay, cho dù hai người có tranh chấp gì, chỉ cần mắt thiếu phu nhân hơi đỏ một chút, lập tức thiếu gia sẽ chịu thua.
Bà còn tưởng rằng lần này cũng giống như vậy.
Nhưng tình hình hiện tại có chút không đúng lắm.
Bà Trương đang canh ở ngoài cửa, đang nghĩ có nên gọi điện thoại cho phu nhân hay không.
Đột nhiên lúc này cửa phòng ngủ mở ra.
Lục Dục Thần âm trầm đi đến.
"Thiếu gia..." Bà Trương ân cần đến gần, khi nhìn rõ tầng sương băng lãnh trên mặt anh, liền dừng lại.
Thiếu gia như vậy, là đang phát ra tín hiệu người sống chớ gần, mấy năm nay chưa từng xuất hiện.
Bà Trương thận trọng xoa xoa bàn tay, không biết có nên nhắc nhỡ thiếu gia hay không, bây giờ đã tám giờ tối, phụ nữ có thai không thể ăn trễ.
Đang lúc bà Trương đang do dự, thì âm thanh trầm thấp lạnh lùng của anh vang lên.
"Đưa chút thức ăn cho thiếu phu nhân, mấy ngày nay..."
Anh muốn nói khóa cửa cấm túc cô trong phòng.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể đối xử với cô như vậy.
"...TRông chừng em ấy, đừng để em ấy rời khỏi biệt thự."
Phạm vi hoạt động trong biệt thự, là nhân từ cuối cùng của anh.
Lục Dục Thần nói xong, liền lạnh mặt rời khỏi biệt thự.
*
Khi Đường Tâm Lạc tỉnh lại, thì thấy bà Trương đang bưng thức ăn vào phòng ngủ.
"Thiếu phu nhân, ngài tỉnh rồi...Tôi sợ đánh thức ngài..." Bà Trương để thức ăn xuống bàn, muốn tới dìu cô đứng dậy.
Kết quả, vừa mới tới gần, liền thấy trên cổ, ngực của Đường Tâm Lạc đều có dấu hôn đỏ tía.
Gương mặt của bà thoáng cái liền đỏ lên.
Ôi chao, hai vợ chồng trẻ này, sao lại kịch liệt như vậy.
Mà thiếu gia cũng thật là, ngày mai là ngày dẫn thiếu phu nhân đi khám thai, sao lại không biết tiết chế như vậy?!
Đường Tâm Lạc không biết bà Trương nghĩ gì, chỉ thấy bà đỏ mặt xấu hổ, làm bản thân cô cũng cảm thấy khó xử.
Cô chịu đựng đau xót trên cơ thể, lấy tay kéo mền, che kín người.
Lúc này, trong đầu mới thanh tỉnh một chút.
Những mảnh trí nhớ trước khi ngất ào ào kéo đến.
Nghĩ đến Lục Dục Thần thô bạo khát máu, Đường Tâm Lạc không khỏi xoa nhẹ khóe môi của mình.
"Ui..."
Đau quá.
"Thiếu phu nhân ngài không sao chứ..." Lúc này bà Trương, thấy động tác của Đường Tâm Lạc hơi chậm, liền nhận ra cô đang khó chịu.
Ôi trời, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì a, sao thiếu gia lại giày vò thiếu phu nhân thành như vậy.
Bà không yên lòng.
Giúp đỡ Đường Tâm Lạc mặc quần áo, sau đó hầu hạ cô ăn chút thức ăn.
Đường Tâm Lạc nhìn, cả người khó chịu, khẩu vị cũng không còn.
Vừa ăn một ít liền nói muốn ngủ.
Bà Trương không còn cách nào khác, chỉ có thể hầu hạ cô nằm xuống. Đứng ở một bên bảo vệ, chờ cô ngủ, mới đi báo với bác sĩ.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy không được.
Chuyện lớn như vậy, sao có thể không thông báo cho phu nhân!