Cả đời Bà Đường luôn hận mẹ cô.
Bà hận mẹ cô xuất thân là tiểu thư đài các, bà hận thủ đoạn không bằng mẹ cô.
Mà bà hận nhất, chính là tin vào tin đồn, mẹ cô khắc chết cha cô.
Nhưng mà, Đường Tâm Lạc cô vẫn nhớ kỹ, cha cô chết không liên quan gì đến mẹ cô.
Nếu muốn truy cứu, thì chính hai mẹ con bà ta đã làm cha cô tức chết.
“Không, không thể…” Cô không muốn khóc, nhưng bị người thân phản bội, làm nước mắt không khống chế được ứa ra.
Đường Tâm Lạc quật cường ngã đầu ra sau không cho nước mắt chảy xuống.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô một mực bảo vệ cô. Mặc dù dạy cô kiên cường, dạy cô tự lập, nhưng cũng âm thầm giúp đỡ cô rất nhiều.
Lúc trước bà nội và dì cũng không có náo đến như vậy, có thể là có, nhưng khi đó trước mặt cô luôn là tấm lưng kiên cường của mẹ.
Đường Tâm Lạc vẫn luôn biết bà nội cùng dì có ý xấu, nhưng lần này, cô mới cảm nhận được hai mẹ con này ác độc đến nhường nào.
Thì ra không có mẹ bảo vệ, cô chẳng làm được gì.
Không có thực lực, ngay cả cái thân phận tiểu thư của mình cũng không giữ được.
Bỗng nhiên bên tai Đường Tâm Lạc vang lên câu nói của anh: “ Làm vợ của Lục Dục Thần, tôi sẽ không để bất kỳ ai khi dễ cô.”
Đúng rồi, những quyền lợi của cô bị cướp đoạt, có phải chỉ cần dựa vào anh là lấy lại được?
Sau khi Lục Kình Hạo cầm được giấy ly hôn, liền cao ngạo rời đi cùng luật sư.
Còn những họ hàng của Đường gia, lúc bà Đường quở trách cô, họ trái một câu, phải một câu, đổ dầu vô lửa chửi mắng cô.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc nửa ngày, kết quả chính là Đường Tâm Lạc không xứng làm người Đường gia, đồng ý cho bà Đường trục xuất cô ra khỏi gia tộc, không có tư cách bước vào Đường gia một lần nào nữa.
“Tốt, cứ quyết định như vậy. Ba ngày sau đi gặp luật sư, giao hết cổ phần của Đường thị ra, chuyện quá khứ tôi cũng không chấp nhất với cô nữa.”
Bà Đường không biết xấu hổ mà còn thay Đường Tâm Lạc quyết định, sau đó khoát tay với những người khác nói:
“Được rồi, mau đuổi cô ta đi. Vừa nhìn thấy cô ta là xui xẻo, trách không được hai năm nay Đường gia ngày càng đi xuống, đều là do mẹ con các cô làm hại!”
Có lệnh của bà Đường, những họ hàng kia mừng rỡ, tranh thủ đạp cô mấy cái.
Cứ như vậy, Đường Tâm Lạc bị ném ra cửa Đường gia, không mang theo bất kỳ hành lý gì, giấy chứng minh, thẻ ATM, điện thoại di động của cô đều bị Đường gia giữ.
Trước khi đi, Đường Nhược Lan còn đứng trước cửa, mỉm môi cười:
“Giấy chứng minh, thẻ ATM, cùng điện thoại của cô tạm thời tôi sẽ giữ, ba ngày sau đến gặp luật sư, tôi sẽ trả lại cho cô.”
Còn em họ của cô là Đường Mật, từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.
Giống như, xem cô là một con chó mất chủ.
Mà Đường Tâm Lạc cũng không thể không thừa nhận, giờ phút này cô như một con chó mất nhà, cùng đường bí lối.
Đường Tâm Lạc chậm rãi bước đi, dần dần rời khỏi phạm vi Đường gia. Cô định đi đến nhà bạn thân của cô là Vạn Vi Vi, bây giờ cô không một xu dính túi, phải tìm nhà ở trước.
Bỗng nhiên, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, mặt Mạnh Trạch lộ ra.
“Đường tiểu thư, lên xe, Lục gia đang chờ cô.”
Đường Tâm Lạc sững sốt một chút, sau đó không chút do dự kéo cửa xe ra.