"Hả?" Đường Tâm Lạc không phản ứng kịp.
Một giây sau, Việt Trạch cứ như vậy, ngay trước mặt mọi người, đưa tay chạm vào mặt cô.
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau trên mặt cô.
"Không cần, để tôi tự làm..."Đường Tâm Lạc từ chối, còn chưa kịp nói hết lời.
Đột nhiên trước cửa studio vang lên một trận ồn ào.
Tiếng bước chân đều đặn truyền đến.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn, khí thế lạnh lùng, mang theo mười vệ sĩ mặc áo đen xuất hiện trước mặt mọi người.
Dáng người cao ngất, mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ cao quý.
Một khuôn mặt tuấn mỹ, dù bên trong giới giải trí có rất nhiều trai xinh gái đẹp, cũng không mang theo hấp dẫn giống như người đàn ông này.
Loading...
Nếu bị đôi mắt đen câu người này nhìn một chút, thì người ta cũng nguyện ý dâng hiến linh hồn của mình cho anh.
Đường Tâm Lạc ngây ngốc nhìn, cặp mắt anh đào trừng lớn.
Lục Dục Thần...anh...sao anh ta lại xuất hiện ở đây!?
Trong nháy mắt, cả studio im lặng đến quỷ dị.
Người trong phim trường không biết người đàn ông đột nhiên xuất hiện này là ai.
NHưng thấy anh toàn thân tản ra khí thế uy nghiêm, theo sau là vệ sĩ áo đen, quý khí bất phàm, làm cho cả phim trường rung động.
Tất cả mọi người như ngừng thở, sợ bỏ lỡ cái gì.
Khi Lục Dục Thần xuất hiện, Đường Tâm Lạc liền tránh tay của Việt Trạch.
Nhưng như làm như vậy, tim của cô vẫn đập "thịch thịch" không ngừng.
Toàn thân Lục Dục Thần tán ra hàn khí, cho dù cách mấy chục mét, vẫn cảm thấy rõ ràng.
Đường Tâm Lạc nhìn anh từng bước từng bước đến gần.
Thấy đáy mắt của anh càng ngày càng lạnh.
Ánh mắt của anh rơi vào trên mặt cô...Lạnh thấu xương.
Đường Tâm Lạc hơi hé môi, định nói gì đó. Nhưng ánh mắt của Lục Dục Thần, nhìn cô một chút, rồi chuyển qua hướng khác.
Ánh mắt lạnh như băng, rơi vào trên người Việt Trạch.
Lúc Lục Dục Thần nhìn Việt Trạch, trái tim yếu ớt của Đường Tâm Lạc như bị ai bóp chặt. Đau đớn, đắng chát.
....
Cuối cùng Lục Dục Thần cũng đến trước mặt cô.
Tầm mắt của anh và Việt Trạch giao nhau.
Hai người, một người cao một mét chín, một người cao một mét tám tám.
Còn Đường Tâm Lạc, mới một mét sáu, đứng giữa hai người, gần như không ngăn được sóng ngầm trong mắt của bọn họ.
"Lục.." Đường Tâm Lạc lấy dũng khí, muốn giải thích mấy câu.
Kết quả, còn chưa nói, đã bị một ánh mắt như dao quăng tới.
Đường Tâm Lạc cứ thế bị ánh mắt của anh dọa, không nói lên lời.
Cô thức thời cúi đầu, ngậm miệng.
Âm thầm thương tâm, xem ra, anh ta đã nhìn thấy...
Sao lại xui xẻo như vậy!
Đường Tâm Lạc cúi đầu xuống, không biết nên nói gì để làm người đàn ông này bớt giận.
Mà lúc này, Việt Trạch lại mở miệng.
"Lục gia, hạnh ngộ." Bốn chữ đơn giản, chứng minh anh đã biết thân phận của Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần cũng nhẹ nhàng câu môi, cười lạnh:
"Thiếu chủ gia tộc Redding ton..., nghe danh không bằng gặp mặt."
Âm thanh của Lục Dục Thần trầm thấp, nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng lại mang theo khí thế khiếp người.
Mà Việt Trạch , chủ động đưa tay, trên mặt tỉnh bơ, không tỏ ra chút kiêng dè gì.
Hai người đàn ông, cứ như vậy, nắm tay trước mặt Đường Tâm Lạc.
Hai bàn tay giao nhau, từ góc nhìn của Đường Tâm Lạc, có thể thấy rõ khớp xương của hai bàn tay đang nắm chặt, đột nhiên, Đường Tâm Lạc có chút nghi ngờ.
Hai người này...Bọn họ, quen nhau lúc nào?